Chu Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp chấn động não vì bị đụng vào, những câu hỏi chối tai không ngừng vang lên khiến đầu cô cứ ong ong. Cô mơ màng nghĩ nếu Tạ Tinh Từ có thể thông minh hơn một chút thì nên nhân lúc đang hỗn loạn này mà chạy trốn, vậy thì xem như cô đã thay anh gánh chịu hậu quả của sự phiền phức, hai người coi như đã thanh toán xong. Kiên trì, cần phải kiên trì thêm một chút nữa. Chu Tiêu Tiêu kiên trì mím chặt môi, tưởng tượng những tên phóng viên này chỉ là mấy đứa trẻ ồn ào vừa mới bước chân vào trường mẫu giáo, thuyết phục bản thân không được tức giận, không thể tức giận. Mặc dù cô chưa từng đối phó với kiểu tình huống như thế này bao giờ nhưng cũng từng nghe rất nhiều chuyện vu vơ trong giới giải trí, hiện tại duy trì nguyên tắc im lặng là vàng tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm. “Úi chà, một đám rác rưởi.” Ngay khi Chu Tiêu Tiêu đang cố gắng khiến đầu óc hoàn toàn trống rỗng, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng dễ nhận ra đột nhiên vang lên cách cô không xa, xen lẫn sự kiêu ngạo và giễu cợt như có như không thu hút sự chú ý của tất cả phóng viên. Chu Tiêu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu. Chạng vạng tối, ánh sáng mặt trời chia bậc thềm trước cửa thành hai, nửa sáng nửa tối, Tạ Tinh Từ đứng ngay ở chỗ phân cách giữa ánh sáng và bóng tối, dáng người anh cao lớn, sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng. Ánh sáng mờ mờ phản xạ lên người anh, làn da trắng lạnh như được tráng bằng một lớp men, anh khẽ nhếch môi, sắc mặt cười như không cười khiến ngũ quan tinh xảo như điêu khắc sinh ra một loại cảm giác lạnh thấu xương. “Các người có vấn đề gì sao không hỏi tôi, vây quanh một cô nhóc làm cái gì?” Bầu không khí im lặng vài giây. Quan hệ giữa Tạ Tinh Từ và các phóng viên trong giới giải trí luôn không tốt, đó là chưa nói đến việc hiện tại anh còn ăn nói lỗ mãng, trực tiếp mở miệng chế giễu. Một tay săn ảnh già đời không ưa nổi dáng vẻ này của Tạ Tinh Từ, bèn oán giận: “Công khai cho mọi người leo cây trong buổi họp báo, xông vào nhà trẻ bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi thực sự không biết cậu kiêu ngạo như vậy làm gì. Tôi đã thấy rất nhiều tiểu thịt tươi như cậu, cuối cùng người sau còn chìm nhanh hơn cả người trước, đến lúc đó đừng có cầu xin chúng tôi cho cậu lộ ra ngoài ánh sáng đấy.” Đám người cười ầm lên, giống như bọn họ đã nhìn thấy được dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Tạ Tinh Từ khi rơi xuống đầm lầy. Bỗng nhiên Chu Tiêu Tiêu cảm thấy hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng ánh sáng chuyển động, ánh mặt trời nhức mắt không hề tiếc rẻ bao trùm lên anh, khiến cô không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt. Tạ Tinh Từ lười biếng vuốt ve vành tai, ngẩng đầu lên nói: “Thay vì chờ đợi tôi rơi xuống vực sâu thì mọi người nên hi vọng đuổi kịp tôi trước để hoàn thành KPI năm nay của mấy người đi.” Tạ Tinh Từ vừa dứt lời liền xoay người, chống tay, chỉ nghe thấy có một cơn gió lạnh thổi qua khiến góc áo của anh bay vù vù. Chỉ mất vài giây, anh linh hoạt nhảy qua bức tường, biến mất trong tầm mắt của mọi người. “…” Bầu không khí như đóng băng mất mấy giây, cho đến khi trong đám phóng viên có người thầm mắng một câu “mẹ nó”, thì sự tĩnh lặng đó mới bị phá vỡ. Phóng viên vừa oán giận Tạ Tinh Từ đã hoàn hồn lại, đập một cái lên mũ của nhiếp ảnh gia thực tập sinh, vô cùng tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đuổi theo!” Mấy phóng viên khác giờ mới kịp phản ứng lại cũng ầm ầm đuổi theo. Trong nháy mắt Chu Tiêu Tiêu cũng thoát khỏi cảnh bị vây hãm xung quanh. Cuối cùng sau khi bận rộn ở bên trong cảnh sát mới chú ý tới động tĩnh bên ngoài, bọn họ vội vã tới kiểm tra tình hình. Nhưng mà chỉ còn lại khói bụi tàn dư trong không khí, rất dễ để chứng minh chuyện gì vừa mới xảy ra Chu Tiêu Tiêu không nhịn được, khóe miệng mang theo ý cười nhè nhẹ. Tạ Tinh Từ này, đúng là gan dạ. * Sự việc ngắn ngủi qua đi, chân trời nhuốm màu nắng chiều tuyệt đẹp. Chu Tiêu Tiêu nhìn qua đồng hồ, đã qua giờ tan học ở nhà trẻ từ lâu rồi. Cô gọi điện cho hiệu trưởng, báo tình hình cho bà ấy. “Không sao là tốt rồi, em cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi.” Hiệu trưởng là người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bình thường rất nghiêm nghị, lại không thích cười, lúc Chu Tiêu Tiêu gọi điện cho bà ấy cũng thấy hơi căng thẳng. Hiệu trưởng nói xong đang định cúp điện thoại, thì Chu Tiêu Tiêu hô lên theo bản năng: “Hiệu trưởng chờ một chút,…” Hiệu trưởng cũng thấy sửng sốt: “Sao thế?” Chu Tiêu Tiêu khẽ cắn môi vài lần, nhưng cuối cùng vẫn thở ra một hơi nói: “À không có gì, hiệu trưởng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Hiệu trưởng ngờ ngợ không tin, nhưng cũng không hỏi tới cùng: “Cảm ơn.” Điện thoại vang lên tiếng tút tút. Chu Tiêu Tiêu bất tri bất giác buông bàn tay đang nắm chặt điện thoại ra, lòng bàn tay đã ướt vì mồ hôi. Cô xoa nắn lòng bàn tay, thấy có chút chán nản, gần cuối năm sẽ tổ chức bình chọn công nhân viên chức ưu tú, nếu mà xét trên bảng thành tích mà nói thì cô có thể nhận được, nhưng nếu dựa trên quy tắc ngầm ở nơi làm việc, thì quan hệ của cô với cấp trên cũng không phải là tốt nhất. Vì hội chứng hơi sợ giao tiếp với xã hội, nên hai năm qua tại chỗ làm việc ngoài những báo cáo cần thiết, thì cô như người vô hình trước mặt hiệu trưởng. Nhưng danh hiệu công nhân viên chức không chỉ vẻ vang, mà còn đại biểu cho việc tiền thưởng được tăng gấp đôi. Mấy năm trước Chu Tiêu Tiêu cũng không quá quan trọng chuyện tiền nong, nhưng gần đây lúc nào mẹ cũng nói trong người thấy không khỏe, cô nghĩ khi nào nhận được tiền thưởng cuối năm sẽ dẫn mẹ tới bệnh viện khám tổng thể một lần, nhân tiện cũng đưa mẹ ra ngoài dạo chơi một vòng. Từ nhỏ đã sống trong một gia đình mồ côi cha, nên Chu Tiêu Tiêu càng lưu luyến gia đình hơn những người khác. Nhưng bây giờ, Chu Tiêu Tiêu vẫn chưa có cách nào thể hiện sự khôn khéo, tranh công trước mặt cấp trên. Chu Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, làn sương trắng bay lên trong không khí. Cô kéo chặt áo khoác, chỉ có thể tự an ủi mình rằng, thế giới này ít nhiều gì vẫn còn chút công bằng. * Chu Tiêu Tiêu vừa về đến nhà, Tôn Du lập tức nhào lên ôm chầm cô. “Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu, Tạ Tinh Từ ở ngoài đời có phải là đẹp hơn trong ảnh hàng vạn lần không? Cậu có xin chữ ký của anh ấy không? Sớm biết như vậy tớ đã đi cùng cậu rồi? Hu hu hu tớ là fan mẹ của anh ấy đó! Tớ hối hận muốn chết!” Tôn Du đặt câu hỏi liên tục cùng với biểu cảm phong phú chọc cho Chu Tiêu Tiêu cười, cô gỡ Tôn Du đang treo trên người mình xuống, nhớ lại một lúc rồi cho lời nhận xét công bằng: “Anh ấy rất đẹp trai, chỉ là tính tình hơi kém.” “Tính tình của Từ Từ không tồi! Chỉ là anh ấy không biết cách biểu đạt mà thôi!” Tôn Du hùng hồn giải thích thay cho Tạ Tinh Từ. Chu Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng bao che con nhỏ này của Tôn Du, cong mắt cười: “Được được được, anh ấy vừa đẹp vừa có tài, thật sự là rất hoàn hảo được chưa?” Lúc này Tôn Du mới vừa lòng, ôm chầm Chu Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, cậu là tốt nhất!” Tôn Du cũng là cô giáo ở nhà trẻ Minh Đức, chỉ đến muộn hơn một năm so với Chu Tiêu Tiêu, nhưng tính cách hoạt bát của cô ấy rất được hoan nghênh ở nhà trẻ, ngay cả Chu Tiêu Tiêu cũng bị cuốn hút, đúng lúc bạn cùng trọ với Chu Tiêu Tiêu dọn đi, nên Tôn Du dứt khoát chuyển vào trọ cùng với Chu Tiêu Tiêu, thường xuyên qua lại, hai người trở thành bạn bè tốt nhất của nhau. Tôn Du vẫn luôn là một fangirl, thay đổi liên tục như cây cỏ đầu tường, Tạ Tinh Từ là minh tinh mà cô ấy yêu thích dạo gần đây. Hôm nay lúc Tạ Tinh Từ xông vào nhà trẻ, Tôn Du đang trong phòng vẽ chuẩn bị báo bảng cho Tết Nguyên đán, khoảng cách khá xa, căn bản chưa kịp nhận ra người từ trên trời rơi xuống này là thần tượng của mình, mà đã gọi điện báo cảnh sát trước rồi. Cuối cùng thành ra như bây giờ. “Đừng hỏi, càng hỏi làm tớ càng cảm thấy cực kỳ hối hận.” Khuôn mặt Tôn Du đầy đau khổ ngã xuống ghế sô pha, bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng lúc đó ở nhà trẻ, đột nhiên có phản ứng. “A!!!!” Chu Tiêu Tiêu đang lấy nước chuẩn bị nấu sủi cảo sợ đến mức thả tay, khiến cho cái nồi chứa đầy nước rơi xuống bồn rửa, nước bắn tung toé khắp người Chu Tiêu Tiêu. “Tạ Tinh Từ đã hôn cậu rồi phải không!” Chạy vù đến chỗ Chu Tiêu Tiêu, trong giọng nói đầy sự hưng phấn không thể che giấu. Chu Tiêu Tiêu bị lắc lư đến choáng váng liên tục chối bỏ: “Không có…” “Nhưng tớ đã thấy hai người ôm nhau rồi!” “Ừm…” Chu Tiểu Bạch không quen nói dối, vành tai hơi đỏ hồng lên, yếu ớt ngụy biện: “Chỉ có thể coi là môi chạm môi thôi.” “Haizzz…” Tôn Du than thở, “Vậy mà vẫn chưa tính là hôn sao. Tiêu Tiêu cậu xinh đẹp như thế, nếu chẳng may hôn cậu, tớ cũng không sống nổi…” Chu Tiêu Tiêu hoảng hốt, che miệng Tôn Du: “Tôn Du, đừng nói bậy…!” * Lúc này Tạ Tinh Từ đang trên xe trở lại trường quay. Thẩm Phong vừa lái xe vừa nói, “Ngày mai có sự kiện quảng bá thương hiệu, buổi sáng tôi sẽ trực tiếp đến đón cậu, đừng gây rắc rối nữa đó, chuyện hôm nay khiến bên nhãn hàng rất khó chịu.” “Vậy thì tôi không đi nữa, mất công làm hỏng uy tín của thương hiệu.” Tạ Tinh Từ nhìn khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn bên ngoài cửa sổ, tâm trạng có hơi lơ đễnh. Thẩm Phong cười khan hai tiếng: “Vậy thì không được, chỉ là mấy lời phàn nàn nho nhỏ mà thôi. Giá trị thương hiệu của cậu cao thế nào không phải họ không biết, sản phẩm cậu đại diện có lúc nào không đạt mức tiêu thụ kỉ lục, có thể mời được cậu làm đại diện thương hiệu, họ trộm mừng còn không kịp nữa kìa.” Khóe miệng Tạ Tinh Từ hơi cong lên, trong đôi mắt lại không lộ ra một tia cảm xúc nào. Thẩm Phong vẫn đang lải nhải về công việc sắp tới, Tạ Tinh Từ bỗng ngắt lời anh ta: “Dừng xe lại, mua cho tôi một cốc cà phê đi.” Thẩm Phong liếc qua kính chiếu hậu, nhớ tới vụ bỏ trốn rắc rối ban ngày vẫn còn hơi sợ hãi: “Đến công ty trước đã.” “Tôi nhức đầu, cần một ly cà phê đá để đè xuống.” Trong giọng điệu của Tạ Tinh Từ không che giấu được vẻ mệt mỏi, Thẩm Phong thấy sắc mặt anh quả thực là không tốt lắm, cũng hơi mềm lòng. Anh ta đậu xe sang một bên, trước khi xuống xe còn đặc biệt dặn dò: “Ngồi yên trong xe đấy nhé, tôi sẽ quay lại ngay.” Thấy Tạ Tinh Từ gật đầu, Thẩm Phong mới yên tâm rời đi. * Chu Tiêu Tiêu cầm cây kem mới mua dạo bước trên đường, điện thoại di động reo lên hai tiếng, là tin nhắn của Tôn Du. [Cậu mau về đi, bánh bao chín rồi ~~~] Giọng điệu tung tăng vui vẻ, sự chán nản khi nãy đã biến mất. Tính tình Tôn Du vốn là như vậy, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, miệng nói ghen tị, nhưng chỉ cần một cây kem đã có thể dỗ được rồi. Chu Tiêu Tiêu cong khóe miệng cười, đáp một tiếng “Ừm”. Điện thoại vẫn chưa kịp cất, bỗng bị ai đó va phải, điện thoại rơi xuống đất. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi …” Cô gái kia liên tục nói xin lỗi. “Không sao.” Chu Tiêu Tiêu nhặt điện thoại lên, lễ phép cười cười rồi định rời đi. Nhưng không ngờ cổ tay cô lại bị người khác đột ngột giữ lại. “Cô chính là người phụ nữ đã đưa Từ Từ vào đồn cảnh sát hôm nay phải không?” Giọng cô gái xen lẫn nghi ngờ và thù địch. Chu Tiêu Tiêu trong lòng thở dài, cô chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện gì, cười lắc đầu: “Cô nhận nhầm người rồi.” Nhưng mà, một tia chần chừ xẹt qua trong mắt vẫn bị cô gái nhỏ kia nhìn ra, sức tay bắt đầu không tự chủ được: “Là cô! Cô chính là người đã hại Từ Từ vào đồn cảnh sát!” Giọng điệu của cô ấy rất kích động, những người bạn vốn đang lẻ tẻ ở xung quanh lập tức vây lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đều là fan của Tạ Tinh Từ. Cô không biết cơn giận của họ đã đạt đến trình độ nào, nhưng ít nhất họ đã không cho Chu Tiêu Tiêu sắc mặt tốt. Bị một đám người vây quanh, trong nội tâm Chu Tiêu Tiêu cảm thấy có chút sợ hãi. Cô vô thức lùi về sau hai bước, nhanh chóng động não, nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Cô chưa kịp nghĩ ra thì bỗng nhiên có một sức nặng đè lên trên vai. Chu Tiêu Tiêu vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang, thân mật ôm vai cô, bên tai cười hỏi: “Em yêu, họ là bạn của em à?” Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Phong mua cà phê xong, thấy trong xe trống rỗng: “…” Đàn ông đúng là quỷ lười gạt ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]