Mãi cho đến tối, Tạ Tinh Từ và Chu Tiêu Tiêu mới quay lại tiểu khu.
Ngọn đèn ở tiểu khu rất tối, hai người đi song song, không ai phát hiện có điều gì bất thường.
Cho đến khi hai người đi đến trước của nhà, Chu Tiêu Tiêu cảm thấy có chút mệt mỏi vặn vặn người, cố gắng lấy thẻ vào cổng từ trong túi bên kia, Tạ Tinh Từ mới nhận ra rằng hai người vẫn đang nắm tay.
Anh buông cổ tay Chu Tiêu Tiêu ra, giọng nói mang theo ý cười, nhịn không được nói: “Em bị ngốc à?”
Chu Tiêu Tiêu ngày nào cũng bị anh nói này nói nọ, tích tiểu thành đại nên giờ phát cáu.
Cô nói liên thanh: “Anh mới ngốc ý, anh không chỉ ngốc mà còn “dê” tôi.”
Chu Tiêu Tiêu sau khi nói xong đã hối hận.
Hình như cô bị ngu hay sao á?
Nếu Tạ Tinh Từ đang “dê” cô, vậy ý cô là thế nào?
Biết rõ đối phương đang “dê” mình mà còn để người ta dắt đi lâu như thế?
Có vẻ như là cô mới là người có ý đồ xấu.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng nơi hai người vừa chạm vào nhau lại ấm áp.
Đèn cảm ứng ở hành lang cứ bật rồi lại tắt.
Tạ Tinh Từ cười thầm, như muốn nói gì đó, Chu Tiêu Tiêu thoắt cái đã quẹt thẻ từ, vào nhà, đóng cửa lại.
Cách một cánh cửa, cô vờ như không sợ hãi: “Anh tự nghĩ cách mà vào! Mặc xác anh.”
*
Khi Tạ Tinh Từ gõ cửa, người mở cửa là Tôn Du.
Tôn Du thấy Tạ Tinh Từ đứng ở ngoài cửa có chút ngờ vực: “Hai người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-than-yeu/1145005/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.