Cố Lăng Tuyệt chợt bước vào cuộc sống được người nuôi. Và thay vì xấu hổ, hắn lại tỏ vẻ như đây là điều đương nhiên.
Dù cuộc sống dưới trướng Lâm Chính Tùng và Cố gia không được tốt nhưng cũng không đến nỗi phải lo cơm áo gạo tiền. Nhà họ Cố thì mong cho hắn chết nhưng ít ra ngoài mặt vẫn không làm gì quá phận, mà Lâm Chính Tùng càng hy vọng hắn phải sống thật tốt, và càng phải sống lâu hơn với đám người kia.
Nhưng điều này cũng không mâu thuẫn với hình tượng kẻ đáng thương trong mắt của Thư Lâm.
Mà Thư Lâm lại nghiêm túc nuôi bạn cùng bàn thật, ngày hôm sau đã thực hiện lời hứa ngay, mang đến một cặp bữa sáng rất phong phú.
Bánh bao hấp, sữa tươi đựng trong bình giữ nhiệt, còn có cả một hộp xoài cắt miếng nhỏ.
“Xoài là để ăn sau giờ cơm trưa, bữa sáng cứ ăn bánh với uống sữa trước đã.” Bạn nhỏ dặn dò thật kĩ: “Phải nuôi cho có thịt trước, xem cậu gầy thành cái dạng gì này.”
Thật ra Cố Lăng Tuyệt không tính là gầy, cơ săn chắc, cả người cân đối, nhưng hình thể vẫn là của một người trẻ tuổi, cộng thêm những vết sẹo to nhỏ khủng bố đã thành công đánh lừa thị giác của người ngoài.
Hắn cũng không giải thích, im lặng cầm lấy cốc tráng qua nước sôi, sau đó rót hơn phân nửa cốc sữa đặt trước mặt Thư Lâm, bánh bao hấp cũng chia ra hai phần.
“Ăn đi.”
Thư Lâm nhận lấy đôi đũa mà Cố Lăng Tuyệt cưỡng chế đưa cho, chớp chớp mắt: “Tớ ăn rồi.”
Cố Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/228001/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.