Cố Lăng Tuyệt nghĩ, chắc chắn Thư Lâm sinh ra để khắc hắn.
Thừa biết Thư Lâm quá ỷ lại vào mình nên hắn không kiêng nể gì làm vài chuyện quá đáng với người kia, lại mong cậu không phát hiện ra, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thư Lâm vẫn có chút khôn ngoan, ngày nào cũng nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn nhưng vẫn luôn không vượt quá sợi tơ đỏ mập mờ, rõ ràng Cố Lăng Tuyệt mới là người trêu chọc nhưng cuối cùng lại phải giận đến nghiến răng ken két.
Đã bao lần Cố Lăng Tuyệt cũng muốn lơ đi rồi, bạn nhỏ cùng bàn sợ cũng được, trốn đi cũng được, hắn chỉ muốn mạnh bạo đè cậu ở dưới thân, nói những lời đường mật khiến người ta đỏ mặt tía tai ra.
Nhưng rồi hắn vẫn nhịn được rất xuất sắc.
Có một số thứ không nên đâm thủng, bởi vì con thỏ sẽ chạy đi.
Hắn ích kỷ hơn Thư Lâm, cho nên hắn chạy trước.
“Cố Lăng Tuyệt...” Thư Lâm lại gọi một tiếng, giọng đã hơi nghẹn rồi.
Cuối cùng Cố Lăng Tuyệt vẫn xuống xe, hắn luôn bó tay trước người đó.
Ngay khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Thư Lâm nắm chặt góc áo hắn, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, cứ như sợ hắn chạy mất vậy.
Mắt cậu vẫn còn hồng hồng, nom rất đáng thương, Cố Lăng Tuyệt vừa tự chửi bản thân là đồ khốn vừa dắt tay Thư Lâm, “Về thôi.”
Thư Lâm nấc hai cái, như là sắp khóc tới nơi nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
“Cậu có giận không?”
“Tôi không giận.”
Thư Lâm thầm mắng dóc tổ, Cố Lăng Tuyệt liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/1043859/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.