Thư Lâm không ngờ tới hắn lại đi hỏi vấn đề này, trong khoảnh khắc cậu hơi ngờ nghệch.
Bạn cùng bàn càng thêm ấm ức: “Cậu không thèm cổ vũ cho tôi nữa.”
Hai mắt hắn cụp xuống, lông mi đen mảnh còn run run, nom đáng thương vô cùng.
Những lo lắng trong lòng Thư Lâm phút chốc tan biến, chỉ lo an ủi người: “Cậu chơi tốt lắm mà.”
Thấy đối phương vẫn một bộ rầu rĩ không vui, lại vội nói tiếp: “Lát nữa tớ chắc chắn sẽ cổ vũ cho cậu thật lớn.”
Lúc này Cố Lăng Tuyệt mới cười lên.
Thư Lâm cảm thấy hơi chua xót.
Cố Lăng Tuyệt được sinh ra trong gia đình không êm ấm lắm, bản thân hắn còn không nhận được sự yêu thương hay chăm sóc nào, sợ là trước khi gặp cậu, ngay cả một người bạn tốt bạn cùng bàn cũng chưa từng có.
Cho nên hiện tại mới dè dặt như vậy, lo được lo mất.
Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ, vẫn nên cổ vũ Cố Lăng Tuyệt thôi.
“Vừa rồi là sao?”
Cố Lăng Tuyệt nói: “Không chạm, tự ngã.”
Thư Lâm mở to hai mắt: “Vậy trọng tài…”
“Hẳn là không thấy rõ.” Cố Lăng Tuyệt vẫn chưa nói sự thật, hắn sợ bạn nhỏ nhịn không được lại chạy đi tìm người tính sổ.
Kỹ thuật chơi bóng rổ của Cố Lăng Tuyệt là do Lâm Chính Tùng tìm tuyển thủ chuyên nghiệp dạy cho. Đương nhiên một tuyển thủ chuyên nghiệp không phải là giáo viên đại trà tùy tiện dạy theo sở thích, mà là vừa nhắc đến tên, người qua đường sẽ phải xông lên xin chữ ký.
Yêu cầu của Lâm Chính Tùng cực kỳ nghiêm khắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nho-dang-thuong/1043850/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.