Cả ngày, chúng tôi không hề liên lạc. Tôi không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng tới giờ ăn cơm trưa vẫn nhịn không được đặc biệt chú ý nhìn màn hình di động, ngẫu nhiên rời khỏi chỗ ngồi cũng luôn nhớ mang theo bên người. Buổi chiều thời tiết lại trở nên âm u, lúc 4 giờ có một trận tuyết nhỏ, từ cửa sổ văn phòng nhìn ra ngoài, người đi đường cùng xe cộ đi lại rất nhanh đã làm dơ lớp tuyết mỏng trên đường, đường phố trở nên ẩm ướt lầy lội. Cũng vào thời điểm đó, Lyle gọi điện thoại tới, hỏi thăm, hàn huyên, nói chuyện phiếm, còn nói chút chuyện về Caresse. Dường như trước khi anh nhắc tới vấn đề chính tôi cắt đứt lời anh nói, tuy rằng tôi cũng không chắc chắn, đến tột cùng có “Vấn đề chính” hay không, hoặc “Vấn đề chính” về cái gì.
Whatever, tôi gọn gàng dứt khoát nói với anh: “Đêm nay anh đừng tới”.
Anh không lập tức trả lời, tôi có chút dư thừa giải thích: “Là vì công việc, buổi tối em còn phải làm việc. Với cả hai chúng ta thói quen nghỉ ngơi không giống nhau, em 11 giờ đã buồn ngủ rồi”.
Anh ở đầu điện thoại bên kia nở nụ cười nhẹ, nói anh hiểu.
Buổi tối về nhà, chỉ còn lại mình tôi. Phong thư được gửi tới một ngày trước được đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, mặt trên không có dán giấy ghi chú. Lúc thay giày ở cửa có nhìn thoáng qua, cũng không có lời nhắn nào. Sáng sớm ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, đứng ở phòng bếp, đột nhiên thấy lời nhắn “Đừng quên ký”, nhìn một vòng không thấy bút đâu, vội vàng ra cửa, vì thế lại quên mất.
Sau đó, chúng tôi thỉnh thoảng lại gọi điện thoại, luôn hỏi một câu “Caresse hôm nay nói cái gì?” Đây là nội dung xuyên suốt trong những cuộc điện thoại của chúng tôi, giống như nói “Xin chào, anh khỏe không”. Bởi vì con bé đang tập nói, cũng bởi vì chúng tôi đều cần che dấu đi.
Buổi tối trước ngày nghỉ lễ Giáng Sinh, vừa không phải ngày lễ cũng không phải cuối tuần, sau khi tan tầm, tôi cùng một nhóm đồng nghiệp đi ăn đồ Thái, giải tán rất sớm, còn chưa đến 9 giờ. Vào ngày lễ không khí cũng trở nên hưng phấn lạ thường, tôi đứng ở ngã tư 2nd Avenue và Sixth Street East gọi điện thoại cho anh. Trước lúc nhấn dãy số có do dự một chút, không biết nên gọi vào số di động hay điện thoại nhà riêng, cuối cùng gọi vào điện thoại nhà riêng. Không có nguyên nhân gì, hoặc là nói nguyên nhân thực phức tạp, bởi vì tôi biết rõ thời điểm đó, không có khả năng anh ở nhà. Nhưng kết quả không giống với tôi nghĩ, anh tiếp điện thoại, nghe thấy giọng của tôi, câu đầu tiên đã nói: “Caresse vừa mới ngủ”.
“Em vừa lúc có việc ở gần đây, vốn muốn tới xem con bé”. Tôi trả lời, kỳ thật một chút cũng không gần, hơn nữa cũng muốn làm không rõ ràng lí do vì sao mình gọi cuộc điện thoại này.
Vẫn là thói quen từ lâu, trước tán gẫu một chút về đứa nhỏ. Nhưng, khác với thói quen từ lâu là, anh nói cho tôi biết lát nữa anh còn muốn ra ngoài, hỏi tôi: “Cùng nhau uống gì đó được không?” Tôi đáp ứng.
Vì thế không biết vì sao, chúng tôi lại bắt đầu hẹn hò. Những cuộc hẹn rất đơn thuần, giống như nam nữ vừa mới quen nhau. Đôi khi anh tới đón tôi, có khi tôi tự mình đến nơi đã hẹn. Buổi chiều 2 giờ đi uống cà phê, 9 giờ ăn tối, hoặc uống cocktail lúc đêm khuya, sau đó anh đưa tôi về nhà. Cầm tay, hôn môi, nói chuyện phiếm khắp trời cao biển rộng. Chúng tôi thường tán gẫu bắt đầu từ Caresse, sau đó thì tán tỉnh, tiếp theo lại nói về con bé hôm nay lại bướng bỉnh phạm phải lỗi gì. Kỳ quái là, một chút cũng không mất hứng, những cuộc đối thoại như vậy dường như đem việc nam nữ bình thường biến thành những chuyện khác, không còn đơn thuần là chuyện hẹn hò lãng mạn, lại không mang tính chất gia đình quá. Tựa hồ, thế giới to lớn như thế, vài tỷ người cả nam lẫn nữ, mà tôi và anh, vì một đứa bé gái hai má phấn hồng, dây dưa mãi không dứt.
Một ngày giữa tháng Một, chúng tôi hẹn ở một quán bar gần Park Avenue và 20 Street, vừa mới ngồi xuống, thì có một nhóm người tới cùng anh chào hỏi, trong đó có một cô gái tên là Kelly Sandler nán lại nói chuyện cùng anh rất lâu, từ tiệc tùng trên du thuyền, đến cảng Manhattan, nói tới nói lui đơn giản chỉ có một câu, chính là ‘Một bước không đi’.
Tôi nói với cô ấy: “Không bằng ngồi xuống nói chuyện đi.”
Nữ nhân ra vẻ rất khoa trương, hỏi tôi: “Cô không ngại chứ?”
“Đương nhiên không.” Tôi trả lời, cười nhìn Lyle liếc mắt một cái, anh cũng đang nhìn tôi, cắn môi, nụ cười trêu ghẹo chỉ một thoáng rồi biến mất.
Tôi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, mỗi lần anh muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, tôi lại nghĩ ra đề tài để giữ Kelly Sandler lại. Tôi không nhìn anh, nhưng cảm giác được ánh mắt anh dừng ở trên người mình ngày càng lâu. Đến khuya muộn, anh đưa tay nắm lấy tay tôi đặt trên bàn, nói với Kelly: “Chúng tôi sợ là phải đi rồi”. Quay đầu lại nói với tôi: “Hai ngày nay Caresse nửa đêm luôn bị tỉnh dậy một lần. Anh phải dỗ con bé ngủ, mỗi lần tỉnh dậy nó đều tìm anh.”
Kelly có chút ngoài ý muốn nhìn chúng tôi, mà tôi vẫn tiếp tục trò đùa dai, giải thích với cô ấy: “Tôi đi về hướng công viên Bartley, anh ấy đi về hướng Đông, cô ở chỗ nào? Ngồi taxi chung với tôi, hoặc đi chung xe với anh ấy”.
Tuyệt không ngoài ý muốn, Kelly vui sướng cùng Lyle nói: “Nếu không ngại, phiền anh đưa em về số 57 Four Seasons Street East được không?”
Ba người đi ra khỏi quán bar, tôi ở cửa vẫy một chiếc xe taxi, Lyle giành trước đi tới, cho lái xe ít tiền, nói với anh ta: “Thực xin lỗi, chúng tôi không cần dùng xe”. Đuổi anh ta đi, bắt lấy cánh tay của tôi, kéo tôi lên xe anh. Ba người ngồi vào chỗ của mình, anh nói với lái xe tới Four Seasons trước. Tôi nói không cần, đưa tôi về trước được không? Tới công viên Bartley trước. Anh nở nụ cười, nói được, tớicông viên Bartley, đưa tôi về trước.
Trong xe ánh sáng u ám, thấy không rõ biểu tình trên mặt anh, từ giọng nói không nghe ra được tâm tư của anh. Một lát sau, tôi xuống xe trước cửa nhà, qua cửa kính xe chào tạm biệt họ. Tôi một mình lên lầu, không tháo trang sức không thay quần áo, ngồi thật lâu trên bồn cầu để nắp đậy xuống. Tôi căn bản không biết bản thân đã thắng, hay là đang chơi với lửa. Đưa tay chạm vào trái tim đang đập, ánh mắt tinh tế, nụ cười ngắn ngủi, những thứ sớm đã đi qua nay lại trở về, nhưng không giống với trước kia. Không có khổ sở, không có chua sót, không còn lo được lo mất, những thứ không nắm rõ được làm cho tôi mỗi phút tim đập một trăm hai mươi nhịp, lại vẫn như cũ quanh co khúc khuỷu mà xinh đẹp.
Giống như qua thật lâu, hoặc như một cái chớp mắt, chuông cửa vang. Tôi chạy tới trực tiếp mở cửa, bởi vì tôi biết đó chỉ có thể là anh. Tôi mở cửa phòng ra nhìn con số trên thang máy biến hóa, chờ anh đi lên. Cửa thang máy mở ra, anh đi vào nhà tôi. Không nói năng gì, ôm lấy tôi, hôn tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]