Tôi nằm trên giường đến giữa trưa, phá lệ không gọi phục vụ đưa cơm, rời giường đi đến nhà hàng cuối đường ăn trưa. Một người, không công việc không người yêu không bạn bè không Caresse. Ngây ngốc ngồi trong bóng đêm rất lâu, nắng thu rực rỡ khiến tôi không mở được mắt. Tôi quyết định mình không thể kéo dài bộ dạng này được nữa. Buổi chiều hôm đó, tôi đi cắt tóc, làm móng tay, mua cho Caresse vài bộ quần áo hàng ngày, sau đó cùng con bé chơi trên bãi cỏ ở công viên một giờ, dùng di động chụp rất nhiều ảnh chung của hai chúng tôi. Trời vừa chạng vạng, nhận được điện thoại của lãnh sự quán, hộ chiếu tôi bổ sung đã làm xong, có thể đi lấy bất cứ lúc nào trong giờ hành chính.
Trên đường trở về khách sạn, tôi bấm điện thoại gọi cho Nick, “Xin chào, gần đây anh thế nào” Sau đó, hai người đều có chút xấu hổ.
“Ngày mai anh giúp em đi lấy hộ chiếu được không? Em biết mỗi buổi sáng anh đều chạy bộ đến bến tàu gần đấy.” Tôi nói. <!-- m --><!-- m -->
“Không phải bến tàu đó” Anh trả lời, giọng điệu nghe rất nghiêm túc, “Nhưng nếu em mời anh ăn tối, thì có thể suy nghĩ lại.”
“Không thành vấn đề.” Tôi cười rộ lên.
Anh ngừng một chút, nói: “Chuyện ngày hôm đó, anh muốn nói xin lỗi, anh với Greg cũng đã thảo luận, sẽ có ảnh hưởng.”
“Nhận lời xin lỗi, nhất định sẽ có ảnh hưởng,” Tôi nói, “Nhưng em muốn cho anh biết, đây là lần đầu tiên có người con trai đánh nhau vì em, cho nên, cám ơn anh.”
“Tiếp nhận cảm ơn.” Anh trả lời.
Vì thế, buổi tối hôm đó tôi mời anh ăn cơm. Ngày hôm sau anh chạy đến lãnh sự quán Trung Quốc chỗ giao nhau giữa 12 Avenue và Đường Xisi 2, giúp tôi lấy hộ chiếu. Lúc cơm trưa đưa tới trên tay tôi. Cuống phiếu biên lai ký nhận kẹp ở bên trong hộ chiếu, mặt trên kí tên tiếng Trung của anh, viết rất lớn, nét chữ thô vụng. Khi đó, chúng tôi đang ngồi ở nhà hàng nhỏ dưới lầu công ty anh chờ cơm trưa. Tôi đưa tay mở tờ giấy mỏng màu lam ra xem, đọc tên của anh, nghĩ nghĩ rồi nói: “Trông rất giống củ “khoai lang” nha”. Nghiêng đầu nhìn anh, nhịn không được cười ha hả. Không biết đã bao lâu rồi, tôi mới cười vui vẻ đến như vậy, giống như hoàn toàn quên mất mình không thể trở về thời điểm vô ưu vô lự lúc trước. <!-- m --><!-- m -->
Cho đến khi ăn trưa xong, anh hỏi tôi: “Về chuyện Quyền giám hộ em đã nghĩ đến biện pháp nào chưa?”
“Sẽ có cách thôi.” Tôi trả lời. Mặc dù, trên thực tế, luật sư hai bên có vài lần gặp gỡ, thảo luận riêng hiệp thương chính thức, danh sách tài sản cũng liệt ra, nhà ở, tiền tiết kiệm, chứng khoán, thu nhập sau hôn nhân, xe, trang sức, nhiều vô số, xem ra Lyle bỏ ra không ít, tôi nhận được rất nhiều, hai bên cũng không có ý kiến gì, tranh cãi duy nhất là quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, ngày kế quan tòa sẽ tiếp tục, kết quả giám định tinh thần của tôi không có vấn đề, ý kiến bác sĩ lại cho nước đôi cái nào cũng được. Trừ lần đó ra, trên tay tôi hình như không còn lợi thế nào nữa.
Tôi cùng anh tạm biệt rời khỏi tòa cao ốc, mới phát hiện di động hết pin. Tôi không để ý, chạy đi thăm Caresse, khi trở về khách sạn đã hơn bốn giờ. Mở di động sạc pin, mãi cho đến khi ăn cơm tối, mới phát hiện có một thư thoại mới. Tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, hết mười giây: <!-- m --><!-- m -->
“Này, tôi là Rona, Rona Morgan. Tôi có vài thứ muốn đưa cho cô. Gọi điện trả lời cho tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]