Ngày 26 tháng 6 năm 2006, theo như bác sĩ tính tôi mang thai được 38 tuần lẻ 5 ngày, tính từ lần kinh nguyệt cuối cùng. Mà tự tôi cũng biết, Caresse của tôi ở trong bụng sẽ không quá 267 ngày đêm, bởi vì, chính vào buổi tối 267 ngày trước, Lyle Ultan đến gõ cửa phòng số 4009 khách sạn Viceroyal, New Delhi, hai lần thay đổi, sắp tới sẽ là cuộc sống của ba người, mãi mãi và vĩnh viễn. <!-- m --><!-- m -->
267 ngày sau, buổi chiều hôm đó, tôi cuối cùng sau một lần kiểm tra trở về, từ lầu một của căn hộ đi bộ lên tầng cao nhất rồi lại đi xuống, lặp lại vô số lần, thẳng đến khi không còn hơi sức nữa. Tôi vào nhà, đứng trước cửa sổ thủy tinh ở phòng bếp, sắc trời đã ngả hoàng hôn, ánh mặt trời dần lặn xuống, sau khi một hơi uống xong cốc nước, tôi vỡ ối. Tôi thực bình tĩnh đánh điện thoại xuống cho người gác cổng gọi xe, bảo Damala cầm theo giấy chứng nhận, quần áo cùng vài đồ dùng cá nhân, cuối cùng, gọi điện thoại cho Lyle, nói với anh tôi bị vỡ ối, không cho anh thời gian trả lời liền cúp điện thoại xuống, đi xuống lầu tới bệnh viện.
Tôi thừa nhận tôi cố ý như vậy, tôi không muốn cho anh trải qua thời khắc đứa trẻ ra đời, hay còn vì cái gì khác, tôi cũng không có cách nào nói ra được, chính mình cũng không xác định được. Nhưng ở một nơi nào đó sâu trong lòng, cho đến tận thời điểm đó, tôi vẫn không tin rằng, anh thật sự đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-va-dem-toi-manhattan-love-story/2379698/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.