Phản ứng của tôi chỉ là cười nhạo: “Lyle, em cho anh một cơ hội, lần này em coi như không nghe thấy, em hỏi anh ‘Anh yêu, anh vừa nói gì vậy?’ anh phải trả lời là ‘Anh cái gì cũng chưa nói nha.’”
Anh cũng cười cười, không nói gì, tay trái đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi. Thang máy lên đến tầng mà anh ở, cửa mở ra, chúng tôi đi ra ngoài, dường như hoàn toàn quên mất đề tài vừa mới nói.
Một tuần sau, Lyle bay về New York trước. Trước khi đi nói với tôi: “Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ ở lại.” Tôi trả lời: “Không cần.” Sau khi anh rời đi, tôi vẫn như cũ bộn bề công việc, khối lượng công việc rất lớn, nhiều phiên hòa giải cuối cùng cũng đi đến gửi dữ liệu qua giữa hai biên giới kí kết, công việc ở Ấn Độ đã xong. Khi đó đã gần cuối tháng 10, tôi và Rydian hai người mang theo hai vali giấy tờ lên đường ra máy bay.
Thời gian đó tôi vẫn còn cảm thấy mệt chết đi được. Sáng sớm dậy không nổi, sau 2 giờ chiều, đầu óc rối tung hết cả lên. Ngực thì căng cứng lên. Đôi khi còn bị đau bụng, không phải là rất đau, chỉ là thỉnh thoảng lại hơi đau quặn lên. Mới lúc đầu, tôi nghĩ có thể là vì công việc vất vả và áp lực từ các mối quan hệ. Tại trước đây tôi thường có triệu chứng tương tự như vậy, chẳng hạn như hội chứng tiền kinh nguyệt. Mà kinh nguyệt tháng này cũng đã chậm hai tuần nay rồi. Ngẫu nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-va-dem-toi-manhattan-love-story/2379628/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.