Sáng sớm hôm sau, tôi vừa tới công ty lập tức có hoa tươi gửi đến, là mấy cành hoa sen còn chưa nở rộ cùng lá sen nhỏ nhắn tươi xanh, cắm trong một cái bình thủy tinh dài nhỏ. Trên thiếp đính kém với hoa, mời tôi cùng ăn cơm trưa. Kí tên là Lyle Ultan. Bởi vì loại hoa này bình thường được nhập khẩu từ Việt Nam, tôi nghĩ mình nhất định được cho là người Việt Nam. Ở trong mắt người da trắng, những người Châu Á đều là một. Nhưng trong lòng tôi lại biện hộ cho anh, nói thật, tôi cũng không phân biệt rõ giữa hậu duệ của Latinh và hậu duệ của Ailen- Anh.
Cả buổi sáng trôi qua thấp thỏm không yên, điều này chưa từng xảy ra với tôi. Kết quả cuộc hẹn vào bữa trưa đó khiến tôi thất vọng. 1 giờ, một chiếc xe hơi Chryler màu đen có rèm che đỗ dưới văn phòng chờ tôi. Nhà hàng nhìn qua có chút vắng vẻ, địa điểm ở một quảng trường cách công ty khá xa, mà chúng tôi tán gẫu hoàn toàn không hề hợp ý nhau, hai người đều có loại cảm giác không biết nên nói gì. Anh cư xử như một quí ông, nhưng không phải chu đáo, nói cho tôi biết anh làm công việc quản lí ở khách sạn Greendale Park, là một người lữ hành chân chính. Ăn cơm xong, lúc ngồi lại vào chiếc xe hơi khổng lồ có rèm che, tôi cảm thấy chúng tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại, mười phút sau, ở dưới lầu công ty nói một câu “Keep in touch” (1),có thể chính là câu nói cuối cùng giữa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-va-dem-toi-manhattan-love-story/2379578/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.