Bạn có thể biết tôi. Hoặc nói, tôi không khác những cô gái bình thường là mấy, xuất hiện bên cạnh bạn, theo kinh nghiệm của bạn trong bất kì trường hợp nào. Nếu như bạn từng trải qua cuộc sống ở bất kì một thành phố lớn nào của Trung Quốc. Tôi rất bình thường, tôi chính là một đứa trẻ bình thường như mọi người nói.
Khi tôi 7 tháng tuổi, đã biết nói chuyện. Khi 3 tuổi, ngồi trên cái ghế dài 7 thước, phía trước là cây đàn piano đen bóng sáng loáng, luyện tập đánh bài Etudes của Czerny. Khi học mẫu giáo, kể chuyện luôn giành được giải nhất. Sau đó, học tiểu học, trung học, mọi thời điểm đều đứng đầu bảng. Đồng thời, tôi thực sự tự hào. Người bạn cuối cùng của tôi, năm tôi 14 tuổi càng lúc càng xa nhau, chỉ vì trong năm đó, cô ấy bắt đầu thích những thần tượng ca nhạc, những bài hát được yêu thích và những cậu con trai đẹp trai anh tuấn trong trường, còn tôi, nếu có ai hỏi tôi thích cái gì, đáp án duy nhất là: Đọc sách.
Tôi là niềm tự hào của cha mẹ, là một khối tinh khiết trong mắt các thầy cô giáo, là kết quả của một chế độ giáo dục đến nơi đến chốn.
Đến khi tốt nghiệp trung học, tôi đã đọc qua mỗi một bản Laurence và Austin ở thư viện trường, nhưng chưa bao giờ trải qua tình yêu. Trong trí nhớ khi tôi mười mấy tuổi, chỉ có một vài kỉ niệm đáng kể bị đứt quãng còn giữ lại, những kỉ niệm cứ liên tục xuất hiện: như khi tôi 14 tuổi, một bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-va-dem-toi-manhattan-love-story/2379567/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.