Bọn họ vừa xuống phi thuyền, thì tàu bay có gắn biểu tượng Mục gia đã chờ sẵn từ lâu.
Chiếc tàu bay này khá lớn, có thể chở bảy tám người.
Một quản gia mặc trường bào xám cung kính bước tới, nói:
“Chào mừng Lôi thiếu gia và Tiếu Ca thiếu gia trở về nhà, chào mừng Chỉ huy phu nhân ghé qua Mục gia… Chào mừng Lâm tiểu thư.”
Tô Vãn đứng cạnh mẹ, nhìn người quản gia kia tuy ngoài mặt đầy vẻ cung kính, nhưng dường như cố tình… gạt mẹ cô ra ngoài.
Bởi vì câu “chào mừng Lâm tiểu thư” kia, nói rất qua loa.
Thậm chí, còn mang chút miễn cưỡng.
Tô Vãn quay sang nhìn mẹ mình, bà vẫn mỉm cười dịu dàng như không có gì xảy ra.
Tô Vãn mở miệng:
“Thật sự chào đón bọn tôi sao?”
Quản gia Mục gia thoáng khựng lại, rồi vội cúi đầu nói:
“Tất nhiên rồi ạ! Chỉ huy Phu nhân đại giá quang lâm, Mục gia chúng tôi vinh hạnh vô cùng!”
Mục Lôi xen vào:
“Được rồi, đi thôi.”
“Vâng.”
Khi tàu bay khởi động…
Lâm Nhiễm Nguyệt dường như vẫn chưa ngủ đủ, ngồi tựa vào ghế, quấn chăn, lại ngủ thiếp đi.
Mục Lôi ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Tô Vãn.
Trong lòng ông bỗng có chút lo lắng.
“Tiểu Vãn, con có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng.”
“Chuyện này thầy xử lý không tốt.”
“…Ta đã xử lý rồi mà…”Mục Lôi quay sang nhìn quản gia.
Ông bất lực nói:
“Chuyện này, lát nữa ta sẽ cho hai mẹ con một lời giải thích.”
Tô Vãn: “Hừ.”
Mục Lôi:
“Tiểu Vãn, con tin ta đi, ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/4693691/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.