Tô Vãn mỉm cười: "Đến lúc đó ai khóc, còn chưa chắc đâu, học trưởng."
Mạc Nhĩ Đa: "……"
Tô Duẫn đứng bên cạnh, nhíu mày nhẹ, nói một cách chân thành: "Tiểu Vãn, em đừng vì giận anh mà cố chấp đấu với Mạc Nhĩ Đa. Thực lực của cậu ta bình thường, nhưng dù sao cũng là sinh viên năm ba, đối phó với mấy em năm nhất rất dễ dàng."
"Anh nghĩ nhiều rồi, em không có giận anh."
"Em còn nói không giận? Giờ ngay cả gọi anh là anh trai cũng không gọi nữa sao? Tiểu Vãn, anh là anh trai ruột của em! Em làm vậy…"
"Hừ, em còn có anh trai ruột sao?"
"……"
Ba người đứng nói chuyện, khiến các sinh viên xung quanh cũng chú ý nhìn về phía họ.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tô Vãn không hề giữ thể diện cho Tô Duẫn, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội!
Ngay lúc đó, một dáng người mặc đồng phục, trông rất thư thái, bước tới.
Anh ta mỉm cười, nụ cười hiện ra thoáng qua nơi khóe môi.
"Tiểu Vãn không muốn nhận cậu là anh, Tô Duẫn, cậu đừng tiếp tục mất mặt ở đây nữa."
Tô Duẫn ngẩng đầu lên nhìn: "Mục Tiếu Ca, liên quan gì đến cậu?"
Mục Tiếu Ca ung dung đi thẳng tới bên cạnh Tô Vãn, dáng vẻ vẫn rất bình thản và tự tin, nhưng lại toát lên khí chất của một người bảo vệ.
Anh ta cười hờ hững: "Vì tôi cũng là anh của Tiểu Vãn mà."
Tô Vãn nhận ra Mục Tiếu Ca.
Anh là cháu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704680/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.