Dinh thự của Chỉ huy.
Sau bữa tối, Cố Tước vào thư phòng xem tài liệu, còn Tô Vãn thì gọi điện cho mẹ mình, Lâm Nhiễm Nguyệt.
Khi màn hình kết nối, Tô Vãn nhìn thấy mẹ mình đang mặc bộ đồ ngủ màu be, đắp mặt nạ, tay nhỏ nhắn nâng lên, đang sơn móng tay màu xanh Klein.
Nội thất xung quanh có chút xa lạ, Tô Vãn chưa từng thấy qua.
Có vẻ như bà Lâm đang ở nhà của người bạn nào đó chăng?
Thực ra trước khi kết hôn, Lâm Nhiễm Nguyệt có rất nhiều bạn, nhưng sau khi kết hôn thì ít dần.
Vì đã quá quen thuộc, Tô Vãn ngay lập tức nhận ra từ thần thái của mẹ rằng tâm trạng bà đang rất tốt.
Đã lâu rồi cô không thấy mẹ mình vui vẻ đến vậy.
Tô Vãn nhớ, từ khi cô gặp tai nạn lúc nhỏ, mẹ cô hầu như không bao giờ mỉm cười.
Khi đó, Tô Mạn đã vào Tô gia.
Cô ấy rất giỏi lấy lòng người khác, và mọi người nhanh chóng chấp nhận cô.
Nhưng Lâm Nhiễm Nguyệt thì không thể thật lòng đón nhận đứa trẻ này.
Bà biết trẻ con vô tội, chuyện của người lớn không nên liên quan đến chúng.
Nhưng trong lòng một người mẹ, chắc chắn con gái ruột của mình, Tiểu Vãn, vẫn quan trọng hơn!
Khi đó, Tô Chấn thậm chí còn trách bà Lâm, "Sao em không thể đối xử với Tiểu Mạn tốt như đối với Tiểu Vãn?"
Lúc đó Lâm Nhiễm Nguyệt chỉ biết cười nhạt, chẳng thèm đôi co.
Bà đối xử với con gái ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704675/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.