Nghe tiếng nói trong trẻo của cô bé, Mục Lôi suýt nữa làm rơi cốc cà phê trong tay!
Sự xuất hiện của Tô Vãn ở đây có nghĩa là cô đã thay đổi ý định!
Mặc dù tâm trạng khá tốt, nhưng trên mặt của Giám đốc Mục Lôi vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
Ông đặt cốc xuống, nói: "Tô Vãn, em cuối cùng cũng quyết định chuyển ngành sang Học Viện Quân Sự rồi à?"
"Vâng."
"Không sợ Học Viện Quân Sự có khối lượng học tập và áp lực huấn luyện nặng nề sao?"
Tô Vãn mỉm cười, "Lúc trước em do dự không phải vì hai chuyện đó. Em lo rằng huấn luyện cường độ cao sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Nhưng bác sĩ đã nói là không ảnh hưởng, em cũng đã bàn bạc với chỉ huy, anh ấy ủng hộ em chuyển sang Học Viện Quân Sự."
Mục Lôi nói: "Em chỉ cần chuẩn bị tâm lý tốt, đừng để đến lúc đó lại khóc đòi chuyển về. Được rồi, em hãy nộp đơn xin chuyển ngành trên hệ thống thông tin cá nhân của em, đợi khi quy trình hoàn tất thì em có thể đến học ở Học Viện Quân Sự."
"Vâng."
Việc quan trọng đã được bàn bạc xong, Tô Vãn quay lưng bước ra ngay, dường như không muốn ở lại văn phòng này thêm một giây nào.
Tâm trạng vốn dĩ khá tốt của Mục Lôi lại trở nên u ám thêm chút nữa.
Dường như Tô Vãn vẫn không mấy ưa thích ông.
**
Tô Vãn trở về ký túc xá, báo cho các bạn cùng phòng về việc mình sẽ chuyển ngành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704671/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.