Chương trước
Chương sau
“Là Bạch Trạch điều tra.”

“Ờm, em thấy có người trên mạng nói rằng anh lợi dụng quyền lực để trục lợi.”

“Không phải.”

“…”

Tô Vãn cạn lời.

Cô cảm thấy không có gì lạ khi Đại chỉ huy Cố đến 40 tuổi mới kết hôn.

Hóa ra là vì anh không biết cách trò chuyện!

Anh có khả năng làm cho một cuộc trò chuyện vui vẻ trở nên nguội lạnh đến thảm hại!

Bên cạnh, Bạch Hổ nhìn thấy tình hình, nóng lòng muốn chết!

Cơ hội tốt như thế này mà!

Chỉ cần chủ nhân nói thêm vài lời ngọt ngào, phu nhân sẽ ngay lập tức xấu hổ và lao vào lòng anh ta!

Kết quả là, anh lại nói chuyện theo kiểu công việc, ngắn gọn và cứng nhắc.

Không thấy phu nhân đang cạn lời hay sao!

Bạch Hổ liền ho khẽ một tiếng, quyết định cứu vãn không khí ngượng ngùng này.

“Phu nhân, những người phát ngôn không đúng về cô trên mạng sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật và bị kết án. À, đúng rồi, Tô Mạn ít nhất sẽ bị xử phạt một năm rưỡi.”

Tô Vãn nghe xong liền sững sờ.

Cô đã nghĩ rằng Tô Mạn có thể bị kết án, nhưng khi biết chắc chắn cô ta sẽ bị kết án, cảm giác đó thật sự rất sảng khoái.

Tô Vãn quay đầu nhìn Cố Tước.

Đại chỉ huy Cố ngồi trên ghế, dường như vì quá mệt mỏi nên khẽ nhắm mắt lại.

Hàng lông mi dài như chiếc quạt nhỏ tạo nên bóng mờ nhẹ nhàng trên làn da trắng ngần của anh.

Tô Vãn định nói lời cảm ơn nhưng nhớ ra chỉ huy không thích nghe điều đó.

Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, tiến lại gần và đặt một nụ hôn lên má Cố Tước.

Sau khi hôn, cô muốn lùi lại nhưng bị một vòng tay giữ lại.

Khi đà lùi bị ngăn cản, cô lao tới và ngã nhào vào lòng Cố Tước.

Tô Vãn khi nhận ra mình đang nằm trong lòng Cố Tước mới biết người ngăn cô lại chính là chiếc đuôi lông xù lớn đó.

Ánh mắt Cố Tước trở nên sâu thẳm hơn.

“Đừng vội, chờ về nhà.”

Khuôn mặt Tô Vãn ngay lập tức đỏ bừng, cô vội vàng đứng dậy khỏi lòng Cố Tước, giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn hôn anh một cái thôi.”

“Anh biết.”

Tô Vãn nhìn vào gương mặt nghiêm nghị của Đại chỉ huy Cố, nhưng chiếc đuôi lông xù lại quét tới quét lui.

Không, cô cảm thấy anh không thực sự hiểu.



Khi phi cơ vừa hạ cánh xuống sân thượng của dinh thự, Tô Vãn đã nhanh chóng mở cửa và đi xuống.

Cô đi nhanh đến mức không đợi vị chỉ huy phía sau.

Cố Tước bước xuống phi cơ, khóe miệng nhếch lên.

Anh nhận thấy rằng cô vợ nhỏ của mình đang ngượng ngùng.

Rõ ràng là đôi khi cô khá dạn dĩ, ví dụ như lần đổi chú rể khi cưới, hoặc thậm chí vừa rồi còn chủ động lao tới hôn anh.

Thế nhưng bây giờ lại tỏ ra xấu hổ.

Thật là, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu quá đi.

Cố Tước vẫn còn nhiều việc phải làm, nên không tiếp tục trêu chọc cô vợ nhỏ, anh xắn tay áo và đi vào phòng cơ khí.

Anh muốn sửa đổi một chút bên trong Thanh Long để có thể đưa cô vợ nhỏ lên đó chơi.

Thanh Long cơ giáp: …

Bên này, Tô Vãn chạy vào phòng thấy Cố Tước không vào mà vào phòng cơ khí, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô có chút không hiểu.

Ban đầu rõ ràng là do cô trở thành thuốc đặc trị của anh nên hai người mới đến với nhau.

Hiện tại dù chưa đến kỳ hưng cảm, nhưng giữa hai người lại đầy ắp không khí ngọt ngào.

Cô nghĩ tới đó rồi lại bật cười.

“Đây chính là tình yêu.”

Tô Vãn lấy lại bình tĩnh một lúc rồi quyết định làm việc nghiêm túc.

Cô bảo Tiểu Bạch kết nối với mạng nội bộ của nhà hàng, dạo gần đây không có thời gian theo dõi tình hình các nhà hàng, với tư cách là người thừa kế, cô phải chú ý thường xuyên và giải quyết kịp thời nếu có vấn đề.

Nhờ đám cưới giữa cô và Cố Tước, hiệu ứng quảng cáo rất thành công, doanh thu của các nhà hàng Tô gia ở các khu vực đã tăng vọt.

Nhanh chóng thu hồi lại số tiền đã bỏ ra cho hoạt động miễn phí trước đó, thậm chí còn có lãi.

Ngoài ra, danh hiệu Thần Ẩm Thực cũng là một thương hiệu sống, thu hút nhiều người chọn ăn ở nhà hàng Tô gia.

Tô Vãn rất hài lòng với kết quả này.

Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, cô bình tĩnh lại và đọc sách học hành.

Dù công việc nhiều, nhưng việc học cũng không thể bỏ qua.

Vả lại, nếu là vợ của chỉ huy mà bị rớt môn cuối kỳ… sẽ rất mất mặt.

Bên này, dù Cố Tước đang ở trong phòng cơ khí, nhưng vẫn rất chú ý đến tình hình của Tô Vãn.

Bạch Hổ bên cạnh tận tâm báo cáo.

“Phu nhân vừa xử lý một số công việc của nhà hàng.”

“Nhà hàng kiếm được tiền, phu nhân trông rất vui.”

“Hiện tại phu nhân đang học, cô ấy đang đọc… lý thuyết về người thú hóa, vẫn đang nghiên cứu về cơ thể người thú hóa!”



Cố Tước đang sửa đổi cơ giáp, tay hơi ngừng lại.

Đúng lúc đó, có người đến thăm, Bạch Hổ lập tức báo cáo với Cố Tước: “Chủ nhân, cha ruột của phu nhân hiện đang ở ngoài cửa.”

Tô Chấn không đối xử tốt với Tô Vãn, điều đó khiến Bạch Hổ cũng ghét người này!

Người này không xứng làm cha của phu nhân!

Cố Tước dừng tay lại, “Ngươi ra tiếp đón, để ông ta chờ ở phòng khách nhỏ, không cần báo cho phu nhân.”

“Vâng.”

Tô Chấn đợi rất lâu ở cửa, cuối cùng chỉ thấy một robot làm việc nhà ra mở cửa.

Tô Chấn: "Ngài Chỉ huy không có nhà à?"

Bạch Hổ: "Chủ nhân đang bận, xin mời ngài chờ một lát ở phòng khách nhỏ."

Tô Chấn thở phào nhẹ nhõm, miễn là có thể gặp Chỉ huy là tốt rồi.

Sau khi ngồi xuống phòng khách nhỏ, ông lại hỏi: "Tiểu Vãn không có nhà sao?"

Bạch Hổ: "Không có."

Thực ra trong lòng Tô Chấn có chút bất an, ông hy vọng con gái có nhà.

Bất kể thế nào, chỉ cần Tiểu Vãn ở đó, nói một câu rằng mình không còn giận nữa, có lẽ Chỉ huy sẽ khoan dung mà bỏ qua, không truy cứu Tô Mạn nữa.

Nhưng con gái lại không có nhà.

Tuy nhiên đã đến đây rồi thì chắc chắn phải gặp mặt Chỉ huy.

Sau khi ngồi đó và uống ba ly nước, Cố Tước mới chậm rãi bước ra với bộ quân phục.

Tô Chấn lập tức đứng dậy, không dám tỏ ra thái độ bề trên trước mặt Cố Tước, nên hơi cúi người.

Cả người ông trông có phần khúm núm.

Cố Tước luôn dành sự tôn trọng cơ bản cho bậc trưởng bối của vợ.

Nhưng với người cha vợ này… thôi bỏ đi.

Anh nhạt giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Mặc dù đối phương không nói gì nhiều, nhưng khí thế quá mạnh mẽ khiến Tô Chấn cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Những lời hứa hẹn chắc chắn trước đó với Đỗ Vi Vi lập tức tan thành mây khói.

Khi ngồi xuống, ông mới ổn định lại một chút.

"Tiểu Mạn nhất thời nóng đầu, đăng lung tung trên mạng, tôi biết chuyện này làm Tiểu Vãn rất tức giận, tôi cũng cho rằng Tiểu Mạn đã sai."

Cố Tước ngồi trên ghế sofa, nhận lấy ly cà phê từ Bạch Hổ bên cạnh đưa đến, uống một ngụm.

Anh không nói một lời, nhưng áp lực với Tô Chấn càng lúc càng nặng nề.

Nhưng đã nói đến đây, Tô Chấn chỉ còn cách kiên trì tiếp tục: "Nhưng đây chỉ là mâu thuẫn giữa chị em với nhau, tôi nghĩ để Tiểu Mạn xin lỗi Tiểu Vãn là được rồi, không cần thiết, không cần thiết phải đưa đến tòa án cấp sao."

"Vậy sao?"

"Ngài Chỉ huy, liệu có thể... có thể tha cho Tiểu Mạn không? Con bé vẫn còn nhỏ, vẫn là sinh viên, nếu phải vào tù thì cuộc đời này coi như bị hủy hoại hoàn toàn rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.