Gần như ngay khi lời của Tô Vãn vừa dứt, Cố Tước đã sải bước dài tiến về phía cô.
Vị chỉ huy cao lớn, anh tuấn, dù đang bị thương và bộ quân phục bị rách, nhưng điều đó chẳng hề làm giảm đi sự uy nghiêm, quyến rũ của anh.
Ánh sáng từ phía sau làm cả người anh như được bao bọc trong hào quang rực rỡ.
Khuôn mặt tuy lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng trong lòng anh như nở đầy những bông hoa kiều diễm.
Nếu không phải vì lúc này xung quanh có quá nhiều người, thì chiếc đuôi lông xù to lớn vui sướng của anh đã sớm hiện ra và vẫy đuôi liên tục rồi.
Bởi vì câu nói của Tô Vãn với Cố Tước chẳng khác nào tiếng nhạc trời.
Tô Vãn cũng đã nhận ra Cố Tước.
Cô ban đầu sững sờ, nhưng sau đó khuôn mặt lộ rõ niềm vui, đôi lông mày hớn hở nhướng lên.
Trong lòng cô rất kích động!
Thật tốt, lần này cuối cùng cô cũng không bị chú rể cho "leo cây" nữa...
"A Tước!"
Tô Vãn bỏ qua Hách Dịch Thường đang đứng đờ đẫn tại chỗ, giống như bị đông cứng, lao về phía Cố Tước.
Đuôi tóc đuôi ngựa dài của cô vẽ nên một đường cong mềm mại trong không trung.
Hai người lao vào nhau.
Trong khuôn viên trường đầy ánh nắng chói chang, hai người ôm chầm lấy nhau.
Tô Vãn gần như được Cố Tước nhấc bổng lên.
Người đàn ông lạnh lùng lần đầu tiên bộc lộ sự nhiệt tình như vậy trước sự hiện diện của người ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704633/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.