Tô Duẫn: “Lần trước hôn lễ không giống lần này. Lần trước quy mô nhỏ, người đến cũng không nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều người giúp em rồi.”
Tô Vãn: “Ồ, nhưng lần này quy mô lớn hơn, bên Hoàng gia đã có cả một đội ngũ phụ trách chuyện này rồi. Sao thế, anh không tin tưởng người của Hoàng gia à?”
Tô Duẫn cau mày: “Tiểu Vãn, tại sao em cứ phải cãi nhau với anh? Dù sao anh cũng là anh trai em, chẳng lẽ anh sẽ hại em sao?”
Tô Vãn cúi đầu nhìn móng tay mình: “Có hại em hay không, em chưa biết, nhưng sao trong lòng em lại thấy không yên ổn thế này. Hơn nữa, anh còn nhớ mình là anh trai em sao? Em cứ tưởng anh đã quên rồi chứ.”
Nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của em gái, Tô Duẫn có chút bực bội.
Anh nói: “Tiểu Vãn, chẳng lẽ vì em kết hôn với Cố chỉ huy mà bắt đầu coi thường anh trai mình rồi sao? Định xa lánh anh trai rồi à?”
“Nhưng anh à, anh đã bao giờ quan tâm đến em gái này chưa? Bỗng dưng anh lại nhiệt tình thế này, hăng hái lo chuyện hôn lễ của em, chẳng phải cũng chỉ vì Cố Tước thôi sao.”
Trên mặt Tô Duẫn không còn chút biểu cảm nào.
Nhưng Tô Vãn thì không sợ anh.
Cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào: “Anh nghĩ bố mẹ thiếu nợ anh, đó là chuyện giữa anh và họ. Nhưng em, em không nợ anh gì cả. Dù có huyết thống, nhưng có những chuyện, cũng cần phải đặt mình vào vị trí của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3704631/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.