Chương trước
Chương sau
Tô Vãn lắc đầu, "Con cũng chỉ đoán thôi, không chắc chắn. Nhưng từ lúc Tô Mạn ngăn cản Hoắc Dịch Thường không cho anh ta cưới con, con cảm thấy cô ta bắt đầu lo lắng rồi."

Lâm Nhiễm Nguyệt ánh mắt phức tạp, "Mẹ con bọn họ rốt cuộc định làm gì chứ?"

"Đoán chừng là nhằm vào bố con và nhà hàng Tô gia thôi."

Lúc đầu Đỗ Vi Vi có thể khiến Tô Chấn nhận nuôi con gái mình, e là đã để lại một nước cờ sau này.

Một người thì mù quáng yêu bà ấy, một người thì điều hành chuỗi nhà hàng nổi tiếng khắp mười khu vực của Liên bang Tinh tế.

Một đường lui quá hoàn hảo!

Lâm Nhiễm Nguyệt mắt ngấn lệ, cảm giác toàn thân vừa ấm ức, vừa phẫn nộ.

Bà run giọng nói: "Bố con mãi không quên được Đỗ Vi Vi, ông ấy còn nói, chính mình đã có lỗi với bà ta, những năm qua nhìn ông cưng chiều Tô Mạn, mẹ đã biết điều ông ấy nói là thật! Nếu Đỗ Vi Vi ra tù, bố con chắc sẽ muốn quay lại với bà ta."

Tô Vãn đưa tay nắm lấy tay mẹ, "Mẹ, nếu mẹ không nỡ bỏ bố, con sẽ giúp mẹ xử lý mẹ con nhà đó."

Lâm Nhiễm Nguyệt đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của con gái, ánh mắt dịu dàng.

"Con ngốc à, giữ một người đàn ông không yêu mình có ích gì đâu. Bây giờ mẹ chưa ly hôn là để xem rốt cuộc ông ấy yêu mẹ hay Đỗ Vi Vi. Nếu ông ấy không yêu mẹ, mẹ sẽ lập tức rời đi."



Lâm Nhiễm Nguyệt nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là đang vô cùng đau khổ.

Tô Vãn đưa tay ôm lấy mẹ, cằm dựa lên vai bà.

"Mẹ à, Liên bang Đế quốc của chúng ta luôn nam nhiều nữ ít, đến lúc mẹ độc thân, con sẽ nhờ chỉ huy giúp mẹ tìm một chú đẹp trai ở trong quân khu nhé, được không!"

Lâm Nhiễm Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng vẫn vuốt mái tóc dài của con gái, "Được thôi."

Vì ngày mai Tô Vãn phải chủ trì lễ khai trương, nên Lâm Nhiễm Nguyệt bảo cô đi nghỉ sớm.

Tô Vãn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối.

Sau khi từ biệt mẹ, cô lên phi cơ, trở về dinh thự của Cố Tước.

Cô có một việc cần làm, tạm thời chưa thể cho ai biết.

Khi trở về dinh thự, Tô Vãn bảo Tiểu Bạch mở quyền hạn của bếp, định làm một buổi phát sóng nấu ăn ở đây.

Đợi ghi hình xong, cô sẽ bảo Tiểu Bạch xóa hết dữ liệu này đi.



Lúc đó, Cố Tước về nhà cũng sẽ không phát hiện ra gì.

Nhưng cô không biết rằng, ngay khi cô vừa trở về dinh thự, Cố Tước trên phi thuyền đã nhận được thông báo.

Bạch Hổ vui mừng nói: "Chủ nhân, phu nhân về nhà rồi! Tôi thấy cô ấy bảo Tiểu Bạch mở quyền hạn nhà bếp, có vẻ định nấu ăn!"

Cố Tước: "Chuyển hình ảnh qua... Đừng để cô ấy biết."

"Vâng!"

Màn hình chợt nhảy qua, liền thấy Tô Vãn mặc áo sơ mi trắng, quần đen. Tóc dài buộc đuôi ngựa đơn giản, để lộ chiếc cổ thon dài, trông cô vừa xinh đẹp vừa phong cách.

Tô Vãn cẩn thận chuẩn bị nhiều nguyên liệu, rồi dùng đôi tay xinh đẹp khéo léo biến chúng thành những món ăn thơm ngon.

Bạch Hổ không dám đoán món ăn này là làm cho ai, nên thông minh im lặng.

May mắn là vị chỉ huy tập trung chăm chú ngắm nhìn vợ mình nấu ăn, sự lạnh lùng bẩm sinh dường như đã tan chảy đi nhiều.

Tô Vãn nấu xong món ăn, sau đó dùng hộp cơm đặc biệt để cất tất cả, rồi bảo robot dọn dẹp nhà bếp. Cô đích thân kiểm tra không còn vấn đề gì, sau đó ngáp dài, trở về phòng.

Vừa vào phòng, Tô Vãn vươn tay giãn cơ, xoa nhẹ chiếc cổ hơi mỏi, rồi vừa cởi nút áo sơ mi, vừa bước về phía phòng tắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.