Nói thật, câu hỏi này khiến cả Liên bang Đế quốc đều tò mò!
Tô Vãn nghiêng đầu đáp: “Chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”
“Nhưng chỉ huy Cố trước giờ luôn đeo mặt nạ mà?”
“Ồ, khi chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy không đeo mặt nạ.”
Rosina bừng tỉnh ngộ: “Tôi hiểu rồi! Tôi đã đọc trong nhiều tiểu thuyết rằng, cậu nhìn thấy gương mặt thật của chỉ huy Cố sau mặt nạ, và từ đó cậu phải chịu trách nhiệm với anh ấy, đúng không?”
Tô Vãn: "..." Tiểu thư này đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết rồi? Cách suy nghĩ này thật cổ điển, giống hệt như những tình tiết m.á.u chó trong mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp thời cổ địa cầu cô từng đọc.
Rosina có chút không tự nhiên, mặt cô ấy ửng đỏ nói: “Tô Vãn, những lời tôi nói trong buổi lễ khai giảng, cậu đừng để bụng nhé.”
Tô Vãn mỉm cười: “Lời gì cơ? Tôi quên rồi mà.”
Rosina sững người, sau đó nét mặt kiêu ngạo dần tan biến, thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng.
Cô phát hiện ra rằng ở bên Tô Vãn, cảm giác rất thoải mái!
Đúng lúc đó, cửa ký túc xá vang lên, Thịnh An đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là Tô Mạn, em gái của Tô Vãn.
Tô Mạn thấy Tô Vãn ở trong phòng, liền dịu dàng nói: “Chị, chị về rồi à? Bố bảo hôm nay sau giờ học chúng ta nên đến nhà hàng. Chỉ có một chiếc phi thuyền thôi, lúc đó chúng ta cùng đi nhé?”
Tô Vãn: “Ồ, lại tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/3701523/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.