Cuối cùng Thời Gia Du rơi lệ, cô ta che mặt chạy đi chỗ khác, có lẽ không có điều gì khiến người khác khó chịu hơn so với việc bị người mình thích người chính miệng từ chối.
Giang Khắc lại dựa lên tường, một bóng người thấp thoáng sau lưng anh, anh cũng không quay đầu lại, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đều nghe cả rồi, lại đây đi.”
Thời Vũ không muốn đi qua, đợi một lúc cô mới chậm rãi bước qua, Giang Khắc đang mang dáng vẻ hồng thủy mãnh thú, cô không ai dám đến gần. Giang Khắc hất cằm, trực tiếp vươn tay kéo cô qua.
Thời Vũ loạng choạng ngã vào trong vòng tay anh, đến khi cô ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt đen nhánh của Giang Khắc đều phản chiếu bóng hình cô, mùi tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, từng chút từng chút một khiến cô tê dại.
Dưới anh mắt của anh, nhiệt độ nơi gò má của cô gái nhỏ dần dần tăng lên, cô có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Nhìn cái rắm, chưa từng thấy người đẹp bao giờ à.”
Khóe môi Giang Khắc cong lên: “Ừ, chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Vừa rồi không phải em nghe thấy rồi sao?” Giang Khắc hỏi cô.
Vừa rồi chính miệng anh thừa nhận rằng anh thích cô, đương nhiên là Thời Vũ nghe được câu này, lúc này Thời Vũ lại làm bộ làm tịch, cô mở to đôi mắt hạnh, ánh mắt giả vờ không hiểu: “Câu nào vậy, anh nói lại đi, tôi nghe này.”
Giang Khắc chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu được cô, anh bình tĩnh nói: “Lời hay không nói hai lần.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nang-yeu-em-ban-nang-yeu-thich/341079/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.