Ngày hôm sau, Giang Khắc cùng Kha Minh Tùng đi khảo sát thực tế trên đảo Lan, Thời Vũ ở lại nhà nghỉ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào. Buổi trưa sau khi bọn họ khảo sát trở lại, Thời Vũ một mực đợi ở trong phòng, không xuống dùng cơm.
Trợ lý Trần có chút lo lắng, gõ cửa phòng của Thời Vũ, muốn gọi cô ấy ra ngoài ăn. Giang Khắc vừa ra khỏi phòng, cài chiếc cúc áo cuối cùng trên áo sơ mi, nói: "Đừng lo lắng, lúc đói cô ấy sẽ ra ngoài ăn cơm.
Thời Vũ nằm trong phòng, nghe rõ tiếng của Giang Khắc.
... Anh cũng hiểu cô quá nhỉ.
Sau bữa trưa, buổi chiều bọn họ định đi câu cá, Kha Minh Tùng từ hôm qua đã nhìn ra sự mờ ám giữa hai người, anh muốn xem kịch hay nên mời Thời Vũ: "Đi câu cá với bọn anh không?"
Thời Vũ ngay lập tức lắc đầu lia lịa, từ chối Kha Minh Tùng. Cho dù có nói gì đi nữa, cô cũng sẽ không đi. Đối với một người tồi tệ như Giang Khắc, nếu cô đi, cô có thể đẩy xuống làm mồi cho cá.
Nhìn thấy sự phản kháng trên khuôn mặt Thời Vũ, trợ lý Trần bỗng thấy nụ cười thoáng qua khóe môi ông chủ, sau khi xác nhận cẩn thận, anh lại mang khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi mọi người rời đi, Thời Vũ đợi ở nhà nghỉ vui vẻ đợi mấy tiếng, sau đó lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Thời Vũ vùi ở trên ghế sô pha uống nước dừa thì chợt thấy bà chủ mặc váy dài chuẩn bị xách giỏ đi ra ngoài.
"Bà chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nang-yeu-em-ban-nang-yeu-thich/278018/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.