Lạc Ngu rời khỏi tòa nhà số liệu gen xứng đôi, vẫn không thể chấp nhận sự thật. 
"Con trai, thế nào rồi?" 
Kiều Uyển Dung ngồi trên ghế, thấy cậu đi ra thì vội đi đến. 
"Sao mẹ lại đến đây, con bảo mẹ ở nhà chờ con mà?" 
Lạc Ngu cầm tay mẹ mình, giữa mùa hè mà vẫn lạnh ngắt. 
"Mẹ không yên tâm. Con đừng lo, cho dù không có cũng không sao, bình thường mà, bao nhiêu người cả đời cũng không gặp được một người trăm phần trăm. Mẹ đã liên lạc với người ở Sở nghiên cứu rồi, nhờ quan hệ của chiến hữu ba con nên bên kia ra giá rẻ hơn, chắc tầm tám chín nghìn(*). Lát nữa mẹ sẽ đi nói chuyện, nhà chúng ta vẫn còn tiền gửi ngân hàng." 
(Khoảng 28-32 triệu VND) 
Kiều Uyển Dung an ủi liên tục, cùng lắm thì cố gắng kiếm tiền, luôn có cách. 
Nỗi lo âu của mẹ Lạc Ngu nhìn ở trong mắt. Cậu siết tay, yết hầu hơi khô khốc. 
Tiền gửi ngân hàng mà mẹ nói là tiền trợ cấp của ba cùng với một nửa tiền bán nhà cũ lúc chia nhà với bác bá. Nhiều năm thế, đại khái có khoảng năm trăm nghìn tệ(*). 
(Hơn 1.7 tỉ VND) 
Thoạt nhìn như thể gắng gượng được mấy năm, nhưng Lạc Ngu không khờ dại như mẹ. Người ta nói tám chín nghìn có lẽ chỉ là phí một chai, mà không phải là phí nghiên cứu. 
Trừ phi có rất nhiều người có pheromone số A0719 như cậu, như vậy phòng nghiên cứu mới kiếm được tiền, làm riêng theo yêu cầu của cậu thì chắc chắn đắt hơn. 
"Không cần đâu mẹ, không cần." 
Lạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nang-si-me/240157/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.