Chân trời sương tuyết giống như màu bạc, ánh sáng lóe lên trong lòng người. 
Trì Mục ngừng thở, vì một tiếng mềm mại ngân nga kia, nhưng hắn rất nhanh hoàn hồn: "Anh đây, em có ổn không, đau hoặc là có phản ứng không thoải mái khác không?" 
Bên kia đáp lại chỉ có một tiếng thở. 
Lạc Ngu phiền muộn cầm lấy gối đầu lăn lộn trên giường, cậu không miêu tả được cảm giác giờ phút này, giống như bị Trì Mục c4n gáy rót pheromone vào, lại là cảm giác đó. 
Một hồi lâu cậu mới nghe rõ bên kia đang nói cái gì, cố hết sức phun chữ ra. 
"Không sao..." 
Cậu c0i quần áo giờ dường như rất nặng, ngón tay siết chặt ga giường, đầu ngón tay dùng sức trắng bệch. 
Giống như một tòa nhà sụp xuống trong đầu, phát ra tiếng vang ầm ầm, khuếch tán tới khắp nơi trong cơ thể, cuốn đầy bụi đất. 
Nụ hoa đợi nhụy ho4 nổi lên nước, theo đường cong uốn lượn xuống, biến mất trong bóng tối. 
Âm thanh loa ngoài quanh quẩn trong không khí, Lạc Ngu nhỏ giọng gọi tên hắn. 
Một tiếng dài một tiếng ngắn, mềm mại gọi tên của hắn. 
Trì Mục đáp lời, vừa nãy hắn nghe thấy bên kia có tiếng vải dệt ma xát, cố gắng nói chuyện với Lạc Ngu. 
"Đắp chăn không?" 
"Không cần... nóng..." 
Tóc đen của Lạc Ngu bởi vì mồ hôi nên dán vào thái dương, ý thức cậu mơ màng, nghĩ cái gì là đáp cái đó. 
"Nhưng em như vậy dễ bị cảm, đắp chăn được không?" 
Trì Mục dỗ dành, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-nang-si-me/2338847/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.