"Khốn khiếp... Vương gia thật quá đáng... Hừ hai đứa con gái thì làm được gì chứ. Lại hủy hôn ước với Đồng gia" Đồng Thiệu Minh đứng trong phòng mình mà đập phá đồ để hả cơn giận. 
"Ha.. Để xem... Các người hạnh phúc tới đâu.. " 
Sau đó bật máy lên gọi điện. 
"Alo... Phương ca... Anh giúp em một chuyện" 
______ 
"Alo.. Nguyệt.. Đi hội đêm không?? Đã lâu rồi... Em chưa được đi cùng chị" Thanh Phong mỉm cười thật sâu lời nói ôn nhu truyền tới tai Ánh Nguyệt. 
"Được" 
_____ 
"Ah... Lâu rồi mới đến đây.. Không khác là mấy" Thanh Phong vừa nắm tay Ánh Nguyệt vừa nói. 
Ánh Nguyệt mỉm cười chọc cô. 
"Đi mới 3 năm làm như đi 30 năm ấy" 
"Nguyệt.. Chị khát nước không... Em đi mua nước" 
Ánh Nguyệt gật đầu ngồi ghế đá gần đó.. Còn Phong Thanh thì đi mua nước... Nhưng một chuyện bất ngờ ập đến... 
Ánh Nguyệt bị ai đó chụp thuốc mê,cố dãy dụa nhưng vô ít.. Chỗ cô ngồi khá vắng vẻ nên cũng chẳng ai để ý. 
Tới lúc Phong Thanh trở lại thì không thí Ánh Nguyệt cô lo lắng gọi điện mãi nhưng không ai nhất máy. 
Cô chợt nhớ tới ông Anh họ là bang chủ của một bang rất lớn có máu mặt trong hắc đạo của mình liền nhờ hắn tìm giúp (người lúc trước giúp Phong Thanh cứu Ánh Nguyệt á..) còn mình thì đi kiếm một số nơi. 
______ 
Ánh Nguyệt từ trong cơn mê tỉnh giấc, đầu cô đau choáng váng... 
Cô chỉ cảm thấy mình bị trói vô cùng khó chịu 
"Cạch... Két" tiếng mở cửa làm cô tỉnh hẳng mới thấy đây là một căn phòng trống khá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-moi-that-kho-be-cong/970514/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.