“Cô cảnh sát ngồi chỗ kia từ trưa đến giờ, hỏi tới hỏi lui toàn những câu không ra hồn! Thôi, kêu cô ta đi đi, ông nhìn rất khó chịu!"
Những người ngồi ở đây đều nghe được lời than phiền này. Lộ Vi xấu hổ nhìn ông nội, vội vàng nhỏ giọng giải thích cùng Hiểu Kiều:
"Cô thông cảm người lớn tuổi, cháu gái bị mất tích nên trong lòng sốt ruột, Kiều cảnh quan ngàn vạn lần đừng trách móc."
Hiểu Kiều mỉm cười, bút trong tay không ngừng viết:
"Ông Cận, ông đừng nóng vội, tôi phải hỏi xong mới có thể đi. Hôm nay, cháu gái của ông đưa thư tới chứng minh cô ấy rất an toàn, tạm thời ông có thể bớt lo lắng."
"Đã ba ngày rồi!!!" Cận Ân Thái nện trượng xuống đất, vẻ mặt đau lòng:
"Mấy người điều tra tới điều tra lui, ngay cả bóng dáng bọn cướp cũng không biết! Chính phủ nuôi mấy người là để làm cái gì nữa không biết?"
Lời nói rất chói tai, Hoắc Bân hôm nay chịu trách nhiệm nghe lén, sắc mặt đặc biệt khó coi, há mồm định phản bác. Hiểu Kiều nháy mắt ngăn hắn lại.
"ông nội Cận, cảnh sát làm việc cũng rất vất vả, chúng ta phải tin tưởng bọn họ. Nhất định có thể cứu Hoan Nhan trở về!"
Khương Quỳ giộg nói thành khẩn, không giống ra vẻ giảng hòa cho hai bên.
Cận Ân Thái ăn nói lỗ mãng, Kiều Hiểu Kiều không thèm để ý chút nào. Nghe xong câu này, nhìn nhìn Khương Quỳ, mặt không cảm xúc, cũng không có vẻ cảm kích gì.
Cận Ngữ Ca không nói gì hết, nghe bọn họ nói xong cũng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ma-tuyen/196238/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.