Hiểu Kiều ghé sát gần, thật cẩn thận kêu cô. Đôi mắt Cận Ngữ Ca mơ màng, giống như phải mất lâu lắm nhìn rõ người trước mắt, ánh mắt nhìn thẳng, không nói gì cũng không hỏi gì. "Choáng váng sao? Không thoải mái như thế nào?" Ngập ngừng, Cận Ngữ Ca từ từ vươn tay, giống như cần Hiểu Kiều. Hiểu Kiều nhanh chóng đứng lên, cô hơi đứng dậy, ngồi lên ghế sofa, đem Ngữ Ca ôm vào lòng. Nhiệt độ cơ thể rất thấp, còn có chút run rẩy, Hiểu Kiều chịu đựng đau lòng nắm cánh tay, vén 1 vài sợ tóc còn vươn trên trán của Ngữ Ca ra sau tai cô, gắt gao ôm cô. Cận Ngữ Ca như là lại kích động, run rẩy nắm chặt tay, nắm chặt quần áo Hiểu Kiều, gắt gao nắm chặt. Cơ thể cứng ngắc như bị gió thổi lạnh buốt, không khống chế được run cầm cập, hàm răng cũng run run, vùi đầu vào lòng ngực Hiểu Kiều, thốt ra những tiếng nức nở nghẹn ngào. Hiểu Kiều hốc mắt đỏ au, vòng tay ôm người trong lòng, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]