Tùy Hân rất vui mừng khi thấy Ngữ Ca đến thăm, mặc cho chân còn đang băng bột thạch cao thật dày treo lơ lửng giữa không trung, cũng không hề ngăn cản cô tươi cười giang tay ôm lấy Cận Ngữ Ca.
"Sao rảnh đến đây thăm tôi vậy? Tôi đọc báo thấy ông nội Cận đã cho cô về lại công ty làm việc đúng không?"
Ngữ Ca cười cười, "Hôm nay không có việc gì làm, qua thăm cô một chút. Khỏe chút nào không?"
"Um, buổi tối vẫn còn đau, nhưng không có gì."
"Bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng, cô ngoan ngoãn nằm trên giường là tốt rồi."
"Phải ba tháng ~~" Tùy Hân bĩu môi, bày ra một giọng điệu làm nũng. Cận Ngữ Ca không quen với kiểu biểu hiện như vậy, không thể không cau mày.
"Vừa lúc có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, không phải cô nói công việc rất mệt mỏi sao?"
"Cũng không biết sau này khi trời mưa có đau không nữa, bác sĩ nói đã đặt 1 tấm thiếc ở trong này." Tùy Hân đập đập vào cái chân băng thạch cao,
"Ngữ Ca, cô nên thường xuyên đến thăm tôi a, bằng không tôi sẽ buồn đến chết."
"Sẽ." Ngữ Ca bất đắc dĩ cười.
"Ngữ Ca, hỏi cô một câu được không?"
"Cô nói đi."
"Cô cảnh sát đêm hôm đó, có phải là --" muốn nói lại thôi, Cận Ngữ Ca thế nào mà không biết cô muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút, hơi hơi gật đầu.
"A..."
Tùy Hân biểu hiện trở nên im lặng, không biết đang suy nghĩ gì. Ngữ Ca thấy lạ, "Làm sao vậy?"
"Không có gì..."
"Lúc đó hai người..." Cận Ngữ Ca đắn đo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ma-tuyen/1360400/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.