Chương trước
Chương sau
Khương Quỳ dừng xe trước cửa Cảnh Duyệt Vinh Viên, trên mặt Cận Ngữ Ca đầy vẻ mệt mỏi, mang trên mặt một tầng nồng đậm quyện mầu, những sợi mau tơ trong đôi mắt vẫn chưa biến mất, tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. 
"Cô dự định khi nào thì công khai mối quan hệ của chúng ta?" 
Cận Ngữ Ca dừng động tác, mặt nhăn mày nhó, "Tạp chí không phải đã viết muôn hình vạn trạng rồi sao? Còn muốn công khai như thế nào?" 
"Ý tôi là công khai với người nhà của cô." Trong tay Khương Quỳ đang gữ lấy nhược điểm của Cận Ngữ Ca, nên không hề sợ cô, nhưng sau lưng cô là Cận Ân Thái, hắn cũng có vài phần sợ hãi. 
Ngữ Ca nghiêng đầu cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái, "Bây giờ, tần suất anh xuất hiện ở nhà tôi cũng không ít, thái độ của bà nội tôi đối với anh, anh cũng thấy, cho nên công khai hay không cũng không có khác biệt gì." 
"Không giống như vậy." Khương Quỳ nhướng mày, 
"Chuyện này không chính thức từ miệng cô nói ra, thì cũng không tính. Chúng ta sớm muộn gì cũng phải cùng nhau đối nội đối ngoại công khai, như vậy mới có thể bắt đầu chuẩn bị việc kết hôn, để họ chuẩn bị tâm lý. Bằng không đột nhiên tuyên bố kết hôn, sẽ bị hoài nghi." 
Im lặng một hồi, Cận Ngữ Ca miễn cưỡng mở miệng, "Tôi sẽ mau chóng giải quyết, không cần anh quan tâm." 
Nói xong mở cửa xuống xe, một giây cũng không muốn đợi. Khương Quỳ đối với thái độ này của cô vẫn khó chịu, nhưng mà xét thấy tình hình trước mắt tạm thời nhịn, âm thầm nói thầm một tiếng "Chờ xem!", liền căm giận rời đi. 
Khương Quỳ về đến nhà, mới vừa vào cửa, Khương Đại Minh ở trong phòng sách gọi hắn. Đáp ứng trước, rồi lên lầu thay đổi quần áo, đi xuống phòng ông nội. 
Khương Đại Minh là một kẻ nghiện thuốc, tẩu thuốc suốt ngày không rời khỏi miệng, trong phòng sách ngập tràn khói thuốc. Thấy cháu trai đi vào, chỉ sofa ở góc tường, ý bảo hắn ngồi xuống. Khương Quỳ vẻ mặt rất ngoan ngoãn, bắt chéo chân ngồi xuống, chờ ông nội nói chuyện. 
Khương Đại Minh vẫn im lặng hút thuốc, híp mắt không nói một lời, Khương Quỳ không khỏi kỳ lạ, 
"Ông nội...?" 
Khoát tay, Khương Đại Minh đem cái tẩu trong miệng ra, phun một hơi, "Vài ngày trước, cháu nói cháu đang quen với cô hai nhà họ Cận, Cận Ngữ Ca?" 
"Dạ, đúng." Khương Quỳ một tay khoát lên lưng ghế sofa, một tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay. 
"Khi nào bắt đầu?" 
"Năm trước a." 
"Là con theo đuổi cô ấy sao?" 
Khương Quỳ cười cười, "Cứ cho là vậy." 
"Không phải trước kia con nói với bà nội, con thích chính là Cận Hoan Nhan sao?" 
"Ông nội, đàn ông coi trọng nhất là nghiệp. Ở Cận gia, Hoan Nhan mới nhìn giống như được cưng chiều nhất, nhưng ở Cận thị, cô ấy không có việc gì. Con hy vọng tìm được 1 người con gái có thể giúp sự nghiệp của con làm vợ." 
"Cho nên, con tìm Cận Ngữ Ca? Con biết cô ấy là hạng người gì không?" 
Khương Đại Minh liếc nhìn cháu trai 1 cái, bất động thanh sắc hỏi, trong ánh mắt đầy hoài nghi. 
"Đương nhiên." 
"Cô ấy chấp nhận rồi?" 
Khương Quỳ sững sốt một chút, "Đúng vậy." 
"Theo như ông hiểu về tính cách Cận Ngữ Ca, cô ấy hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy --" Khương Đại Minh dừng câu nói kế tiếp. 
"Ông nội, cô ấy chẳng qua cao ngạo một chút. Dù sao cũng là phụ nữ, phụ nữ chỉ cần dỗ dành, chuyện gì cũng giải quyết được." 
"Đúng vậy sao? hôm nay, ông ở Vạn Giang thấy cô ấy cùng một phụ nữ mặc cảnh phục -- " 
Khương Quỳ bỏ chân xuống, "Ông thấy cái gì?" 
Khương Đại Minh dường như nhìn ra chút gì, vừa cẩn thận tìm từ, vừa quan sát cảm xúc cháu trai, 
"Dường như rất thân mật..." 
Khương Quỳ thét lên 1 tiếng, nện chân xuống đất. 
"Xem ra, cháu biết lai lịch cô gái đó?" 
"Đó đều là chuyện quá khứ, hiện tại Ngữ Ca đã chấp nhận cùng con một chỗ, việc này con sẽ giải quyết. Ông nội ông không cần quan tâm." 
"Quá khứ?" Khương Đại Minh kinh ngạc, "Quá khứ mà hôm nay vẫn còn thân thiết?" 
"Tóm lại con sẽ làm cho Cận Ngữ Ca trở thành cháu dâu Khương gia, ông nên tin tưởng con." 
Khương Đại Minh không nói, lại yên lặng hít vài hơi thuốc, mới mở miệng, 
"Tiểu Quỳ a, con có biết, ba của con là chết như thế nào không?" 
Vấn đề này đối với Khương Quỳ hiển nhiên rất mẫn cảm, thái dương nổi lên sợi gân xanh, 
"Nhảy xuống biển." 
"Nguyên nhân nhảy xuống biển?" 
"Vi tình mà ra." 
"Đây chẳng qua là nguyên nhân mặt ngoài." 
Khương Quỳ nhìn về phía ông nội, "Vậy nguyên nhân thật sự?" 
"Hắn rất không biết lượng sức." 
Khương Quỳ nhíu chặt mày, cũng không hài lòng ông nội nói như thế. Khương Đại Minh cũng không nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, tiếp tục nói: 
"Lúc nhỏ, ba con, tự ép buộc bản thân phải vượt qua Cận Trung. Vì mục tiêu đó, mà khắc khổ chăm chỉ, nhưng, Cận Trung cũng không có ý đua tranh với hắn, thích nhàn nhã tự tại. Cận Hoan Nhan giống hắn điểm này. Cho nên, trong đám thanh niên ở Cận thị, ba con sớm bộc lộ tài năng." 
"Vậy... Chẳng lẽ không được sao?" Khương Quỳ mở miệng. 
"Lúc mới bắt đầu, ông cũng tự hào với hắn. Cả hai người bọn họ đều là con trai độc nhất, tránh không khỏi có chút ý so sánh. Thấy ba con không chịu thua kém, ông yên tâm đem giao chức vị cho hắn, thậm chí không hề hỏi đến chuyện ở Cận thị, chính mình lui về chăm chút việc kinh doanh của Khương gia. Nhưng mà không nghĩ tới, chỉ trong vài năm, ba con đã gây ra đại họa." 
Khương Quỳ mặt nhăn mày nhíu, không nói được một lời. 
"ông chỉ nghĩ rằng cùng lắm là hắn phạm sai lầm trong công việc, làm Cận thị bị tổn thất. Nhưng nà, cách xử lý vụ việc của Cận Ân Thái quá to lớn, quả thật làm cho ông khó tin. Cho đến khi nhận được tin chết của ba con, ông mới đi chất vấn hắn, mới biết được ba con không biết bằng thủ đoạn gì bắt được nhược điểm của Cận Ân Thái, cũng bởi vì vậy mà áp chế hắn để đạt mục đích." 
Khương Đại Minh nói tới đây, nhìn chằm chằm cháu trai, "Đây quả thực là một ý nghĩ rất ngu xuẩn..." 
Khương Quỳ sắc mặt rất mất tự nhiên, nhưng cũng không nói gì. 
"Cận Ân Thái là người sẵn sàng cắt đứt tình thân, cũng không thể nào lưu người có hai lòng ở lại bên người, mà Cận Ngữ Ca..." 
"Được rồi ông nội, tình huống hiện tại không giống với lúc ấy, chuyện của con chính con sẽ xử lý, ông không cần quan tâm nhiều." 
"Ông sợ con sẽ biến thành cha con phiên bản 2." 
"Sẽ không!!" 
Khương Quỳ lập tức đứng lên, giọng run run, hiển nhiên cảm xúc thực kích động. Khương Đại Minh vẻ mặt ủ dột, vì tránh người Cận gia, từ nhỏ đem cháu trai tống ra nước ngoài, không ngờ sau 1 vòng, hắn lại đi theo vết xe cũ. 
Cuối xuân, vì để khen ngợi thành tích tổ trọng án số 3, cục công an cho trang bị cho bọn họ 1 chiếc xe Mitsubishi Jeep mới cáu, cái này làm Hoắc Bân vui vẻ, chỉ cần đi ra ngoài phá án, lái xe nhất định là hắn. 
Hôm nay Hiểu Kiều mang hắn theo đi tới 1 kho hàng ở thành Đông để công tác. Buổi chiều thời tiết thực ấm áp, ánh nắng mặt trời biếng nhác nhè nhẹ chiếu rọi, cây hồ đào lắc lư trong gió. Trên đường, thanh thiếu niên diện những trang phục xuân hè đầy màu sắc, gương mặt cười vui, tràn đầy hạnh phúc. 
Kiều Hiểu Kiều ngồi ở chỗ phó lái, hạ kính xe xuống, mờ mịt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Hoắc Bân mở nhạc, giai điệu, thoạt nghe thật vui vẻ. 
Xuyên qua đường cái đông đúc, Hoắc Bân không kịp tranh thủ một cái đèn xanh, Hiểu Kiều ngồi ở một bên, hắn không dám vượt đèn, chuyển sang làn đường bên trái dừng lại, cửa kính xe cũng mở ra. Hiểu Kiều nhìn lướt qua, ngoài ý muốn gặp được người muốn gặp. 
Lái xe chính là Khương Quỳ, Cận Ngữ Ca ngồi ở phó lái, cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, tựa hồ đang ngủ. 
Hiểu Kiều nhíu mày. Từ sau khi 2 người chia tay, từng có gặp nhưng cũng chỉ vài lần ít ỏi, nhưng là mỗi lần cảm giác Cận Ngữ Ca đều là đặc biệt mệt mỏi, vô cùng ủ rũ. Mặc dù có lúc miễn cưỡng lên tinh thần, nhưng vẫn không giấu được cảm giác vô lực. Tuy rằng cô bận rộn cũng là tất nhiên, nhưng trước kia bận rộn, cũng không có cảm thấy cô mệt mỏi như vậy. 
Khương Quỳ hơi ngạc nhiên, gợi lên khóe môi cười cười, 
"Kiều cảnh quan, thật trùng hợp a." 
Cận Ngữ Ca cực nhanh trợn mắt nghiêng đầu, quả nhiên, trong chiếc xe bên cạnh, Kiều Hiểu Kiều cách Khương Quỳ, đang nhìn cô. Vẫn chiếc áo sơmi hồng đỏ, xắn tay quen thuộc, lộ ra cánh tay trắng mịn, đặt trên cửa kính xe. 
"Đúng vậy, thật trùng hợp." 
Hiểu Kiều tuy trả lời Khương Quỳ nhưng ánh mắt dừng trên Ngữ Ca Khương Quỳ nhìn thấy, chẳng hề để ý cười cười, 
"Chúng tôi muốn đi xem việc kết hôn tiến hành tới đâu, Kiều cảnh quan là muốn đi chỗ nào a?" 
Ánh mắt Cận Ngữ Ca hiện lên vẻ cực kỳ uấn giận, thần sắc chỉ trong nháy mắt chìm xuống. Kiều Hiểu Kiều sửng sốt, nhìn Ngữ Ca, rồi lại Khương Quỳ, mặt không chút thay đổi khách sáo đáp lời, 
"Thật sao..." 
Lúc này, đèn xanh quẹo trái sáng lên, Hoắc Bân quay đầu miệt thị quét Porsche liếc mắt một cái, lái xe rời đi. 
Cận Ngữ Ca nhìn chằm chằm xe cảnh sát đi xa, cho đến cánh tay đặt trên cửa kính không còn nhìn thấy nữa, mới thu hồi ánh mắt. 
Khương Quỳ không nói lời nào tập trung lái xe, hiển nhiên hắn cũng biết hành động vừa rồi nhất định sẽ chọc giận Cận Ngữ Ca, trong lòng cũng có vài phần không yên. Ngạc nhiên chính là, Cận Ngữ Ca cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Thần sắc vẫn như cũ, 1 lúc sau, mới thản nhiên mở miệng, 
"Về nhà tôi sẽ gửi hình ảnh mẫu lễ phục từ Pháp cho anh, anh bớt thời giờ xem qua." 
"Hả? A! Được!" 
Khương Quỳ ngoài ý muốn nghe những lời này, sắc mặt vui mừng, nhanh chóng đáp ứng. Thấy Cận Ngữ Ca, không có gì không vui, tâm trở lại bình thường, chuyên chú lái xe.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.