Gừng càng già càng cay.
Chỉ cần Thẩm Chứng Ảnh chủ động, Hồ Lại phát hiện mình không có cách nào chống cự, nếu không phải vì cảm giác ấm ức vẫn còn cắm rễ sâu trong lòng, Hồ Lại e là mình đã cúi đầu giơ tay xin hàng, buông vũ khí từ lâu.
Thời buổi này có mấy ai có thể bày tỏ rõ mọi suy nghĩ, cảm xúc cũng như nỗi sợ của mình, có thể phô bày hết tất thảy con người thật ra cho đối phương thấy?
Có mấy ai vừa nổi cơn ghen vừa hỏi: Nếu tôi thoát khỏi vỏ kén thành công như lời em nói, liệu em có thể trở thành người đầu tiên mà tôi nhìn thấy không.
Giết người, quá là giết người mà.
Mọi người thường nói Hồ Lại giỏi mê hoặc lòng người đó là vì những người ấy không biết Thẩm Chứng Ảnh, so với Thẩm Chứng Ảnh, rõ ràng mình chỉ là tay mơ. Giáo sư Thẩm mới là người hiểu tường tận cách dùng tình cảm để lay chuyển, dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng chân thành để đổi lấy chân thành chứ chẳng hề màu mè ra vẻ.
Về mặt lý trí, phe cánh lực lượng của Hồ Lại đã sớm tan rã từ lâu, chỉ là Hồ Lại không định đầu hàng sớm như thế này.
Khi đối mặt với câu hỏi mà mình không thể trả lời là không của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại hỏi ngược lại rằng: "Chị hy vọng người đầu tiên chị nhìn thấy sẽ là em ư?"
Ngoại trừ việc ôm hy vọng, ôm một hy vọng tột bậc, Thẩm Chứng Ảnh không có câu trả lời thứ ba.
Vì thế, Hồ Lại nói với Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902721/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.