"Hồ Lai Lai——"
Nghe Thẩm Chứng Ảnh đột ngột điểm danh, Hồ Lại giật bắn người.
Giáo sư Thẩm tao nhã lịch thiệp thường ngày giờ đây đang trông hết sức cáu bẳn, cong môi nhìn mình chằm chằm, lại còn ngoắc ngoắc tay ý bảo mình đến gần, tung từng chiêu từng chiêu một.
"Hồ Lai Lai ~~ tới đây ~~"
Nhìn nụ cười hềnh hệch ngốc nghếch trên gương mặt vốn đã lờ đờ của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại nghĩ thầm, nếu mình không bị Thẩm Chứng Ảnh – người cương quyết chia tay một cách đầy tàn nhẫn – gọi đến, thì hẳn mình sẽ thấy cảnh tượng này thật đáng yêu.
Kể từ ngày Giang Ngữ Minh phát hiện, Thẩm Chứng Ảnh chỉ gọi mình là Hồ Lại, giờ thì hay rồi, mở miệng là Hồ Lai Lai Hồ Lai Lai.
Còn bảo mình đi qua đó.
Qua cái mốc xì. Tưởng mình đây là chó sao, vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, chó còn không nghe lời răm rắp như vậy.
Người gì mà không biết xấu hổ!
Hai mẹ con nhà này muốn chia tay hay quyết đấu tay đôi với mình thì cũng không vấn đề gì cả, nhưng làm ơn giữ vững lập trường, bảo lưu quan điểm giúp mình có được không, tầm một năm thôi là tốt rồi.
Cảm xúc trong lòng Hồ Lại loạn xà ngầu, giống như Na Tra đại náo long cung, chỉ muốn lột da rút gân, rút gân lột da Thẩm Chứng Ảnh.
"Hồ Lại, kìa, Hồ Lại, gọi em kìa".
Có Tạ Nhã Nhiên ở đây, Hồ Lại có muốn giả vờ không nghe cũng không giả vờ được, đành phải trầm giọng rít qua kẽ răng: "Rốt cuộc chị bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902716/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.