"Bỏ trốn" của Tạ Nhã Nhiên chẳng qua chỉ là một lý do ngẫu hứng, ám chỉ chung chung việc hai người đánh lẻ, nhưng đối với Thẩm Chứng Ảnh mà nói, cụm từ "bỏ trốn" có một ý nghĩa cụ thể rất riêng.
Từ hôm đầu năm cho đến bây giờ, Thẩm Chứng Ảnh thường xuyên tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đồng ý với lời đề nghị của Hồ Lại.
Giống như lần đầu tiên bỏ đi cùng em ấy, không hỏi nơi đến, không hỏi ngày về, bước lên xe đi ngay.
Tạ Nhã Nhiên vốn chỉ định gửi tin nhắn, nhưng cảm thấy làm như vậy có vẻ quá coi thường tấm thịnh tình của Lâm Phương Cầm, dù gì bạn cũng đã sốt sắng mời mình đến đây, thế nên cô quyết định gọi điện thoại. Đến lúc Tạ Nhã Nhiên gọi xong, thấy Thẩm Chứng Ảnh ngây người đứng đực ở đó, hoang mang ngơ ngác như thiếu nữ thì không nhịn được cười.
Chạm khẽ vào cánh tay cô Thẩm, Tạ Nhã Nhiên nói: "Tôi vừa xin lỗi Lâm Phương Cầm, cậu ấy OK rồi, dặn lần sau đến quán nhớ giảm giá cho cậu ấy là được. Còn cậu thì sao, đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Chứng Ảnh định thần lại, theo chân Tạ Nhã Nhiên đi ra ngoài, đi được vài bước, cô nói: "Nghĩ về việc bỏ trốn".
"Đa phần bỏ trốn xong sẽ hối hận. Lúc đi hết mình, lúc về trách nhau hết lời, đừng thử thì tốt hơn. Hầu hết những người rủ rê đi trốn đều có ý đồ".
"Không phải như cậu nghĩ đâu, người đó, người đó đang nói đến nghĩa bóng". Những lời Tạ Nhã Nhiên nói nằm ngoài dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902714/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.