Giọng Thẩm Chứng Ảnh giống như đang nói đùa, mới nghe cứ ngỡ là hỏi thăm, nhưng lại không giống hỏi thăm cho lắm. Hồ Lại linh cảm tâm trạng của Thẩm Chứng Ảnh không tốt. Cô tỉ mỉ nhớ lại nhưng cũng không thấy mình nói hay làm gì sai.
Chẳng lẽ là ghen?
Về vấn đề ghen tuông, nếu ướm theo tiêu chuẩn của người bình thường, một ngày nổi cơn mười bảy mười tám lần thì cũng không có gì là lạ. Bất kể là nam hay nữ, Hồ Lại đều thấy những người đó ăn no không có việc gì làm nên mới rảnh rỗi đi kiếm chuyện. Nhưng đối với Thẩm Chứng Ảnh thì khác. Hai người đang ở trong giai đoạn mập mờ, nếu vì mình mà đối phương có nảy sinh bất cứ cảm giác đặc biệt nào thì đều khiến bản thân vui vẻ.
Hồ Lại đảo mắt lên xuống mấy lần, hành động này khiến Thẩm Chứng Ảnh dễ dàng phát hiện khóe miệng Hồ Lại dần dần giương lên. Cô Thẩm dư sức đoán ra con bé này đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Cười cái gì mà cười?" Thẩm Chứng Ảnh suýt thì nổi cáu.
"À không có gì ạ, em đang suy nghĩ nên nói thế nào cho cô dễ hình dung". Hồ Lại chau mày, làm bộ như không phát hiện ra có gì khác lạ. "Chị Phương Cầm là cấp dưới của cha em, làm ở công ty ông ấy chắc phải hơn mười năm có lẻ. Em nhớ công ty cha có lệ rằng cứ hễ nhân viên nào gắn bó 5 năm, 10 năm, 15 năm... thì đều nhận được quà kỉ niệm đặc biệt, một... bằng vàng! Phải phải, một phần thưởng nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902692/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.