Hồ Lại có đôi khi nóng nảy, nhưng luôn tiến lui một cách có chừng mực, trước giờ vẫn luôn hành xử khôn khéo, từ tốn.
Giống như việc vài ngày trước gọi cả tên họ của Thẩm Chứng Ảnh xong, ngay cả khi đã được sự cho phép của cô Thẩm, Hồ Lại cũng không xưng hô bằng tên với cô; sáng nay lúc dắt tay Thẩm Chứng Ảnh ở công viên hải dương, sau khi tìm được chỗ đậu xe rồi, có rất nhiều cơ hội để tiếp tục nắm tay, nhưng Hồ Lại không hề lợi dụng. Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tìm cơ hội mời mọc sau một nụ hôn sâu, nhưng vì cảm nhận được sự do dự của Thẩm Chứng Ảnh, nên cho dù rất muốn, Hồ Lại vẫn không làm gì khiến cho Thẩm Chứng Ảnh phải khó xử cả.
Cả hai đều là phụ nữ, nếu đặt mình vào vị trí của nhau và nghĩ cho nhau một chút, giả sử đối phương tỏ ra vồn vã vồ vập thì Hồ Lại cũng chán ngấy, vì như thế chẳng khác nào lấy tình yêu ra làm cớ, chỉ để nhắm đến cái đích là cởi sạch đồ leo lên giường, còn gì là thú vị nữa. Vậy thì thà cứ khống chế tiết tấu, thả cho mọi thứ trôi chầm chậm còn hay hơn.
Ngay cả khi Thẩm Chứng Ảnh hết lần này đến lần khác đều ngầm thể hiện rằng mọi chuyện sẽ không đi tới đâu, Hồ Lại vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
So với việc Thẩm Chứng Ảnh sớm đầu hàng, Hồ Lại càng thích nhìn Thẩm Chứng Ảnh không tài nào cưỡng lại sức hấp dẫn của mình hơn. Một đằng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902690/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.