Thẩm Chứng Ảnh, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn sinh con, vượt qua kỳ thi sát hạch trở thành nghiên cứu sinh, sau lại tiếp tục học lên tiến sĩ, hiện tại đang là phó giáo sư khoa tâm lý Đại học H. Tuy không giỏi nịnh bợ luồn lách, còn bị sinh viên lén đặt cho biệt danh là nghệ nhân thôi miên nhưng vẫn luôn làm tròn bổn phận và chức trách được giao. Từ đó có thể kết luận cô Thẩm là một người có đầy đủ nhận thức lẫn trí tuệ, ấy vậy mà giờ phút này cô lại không hiểu Hồ Lại vừa nói cái gì.
Bỏ trốn gì cơ chứ.
Thời xa xưa, đôi lứa bị cha mẹ cấm cản, dắt nhau bỏ đi nơi khác sống thì gọi là bỏ trốn.
Mình và Hồ Lại đưa nhau đi trốn còn ra thể thống gì.
Mấy ngày trước muốn mình đóng giả làm bạn gái, bây giờ lại xúi giục mình bỏ trốn cùng, con bé này lắm trò thật sự. Chiêu trò nhiều như vậy áp dụng với ai mà chẳng được, mặc kệ là nam hay nữ, đảm bảo vẫn sẽ có người dính chiêu, tội tình gì cứ nhất quyết phải chạy đến ụp cả rổ thính lên đầu mình.
Sững người trong giây lát, sinh viên đã túa ra.
Ở trước mặt sinh viên, Thẩm Chứng Ảnh luôn ít nói ít cười. Cô nhanh chóng quay lưng đi theo con đường về nhà quen thuộc, làm như chưa nghe thấy gì.
Ngay lúc Hồ Lại đang định giãy nãy lên, cô chợt nhớ đến việc Thẩm Chứng Ảnh khi có sinh viên và không có sinh viên là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nếu bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902669/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.