Beta bởi letterscent ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗs
=====
Trở về xe đeo xong dây an toàn, Hồ Lại ngồi thừ người, khẽ thở ra một hơi.
Thẩm Chứng Ảnh đang vờn mình đúng không?
Ngẫm lại, Thẩm Chứng Ảnh giống như người chủ hươ huơ cần câu, còn mình là con mèo bị món đồ chơi trên tay cô ấy hấp dẫn, mỗi lần vồ đến chụp lấy thì giáo sư Thẩm lại hất cần câu sang chỗ khác, không tài nào bắt được.
Mèo nếu cáu quá sẽ cào người, Hồ Lại cũng vậy.
Ví như lúc này, cô chỉ muốn cào rách mặt Giang Ngữ Minh.
Vì sao tên chết tiệt ấy dám bỏ mình?
Vì sao dám nói mình không giống như những gì thằng ngốc ấy tưởng tượng?
Vì sao dám bỏ mình đi theo một cô gái nhạt nhòa không có gì nổi bật cơ chứ?
Chẳng lẽ mình không xinh đẹp, không rộng lượng hay thông minh bằng cô gái kia hay sao?
Có dám tìm người nào tốt hơn mình một trăm lần mà nɠɵạı ŧìиɦ không?
Hôm qua Chu Hoài Nghi nói rằng thật ra cũng có chỗ Giang Ngữ Minh nói đúng đấy, Hồ Lại không thật sự yêu anh ta, cũng không thích cậu chàng là bao.
Hồ Lại lập tức phản đối: "Mới quen hai tháng thì có thể yêu đậm sâu tới mức nào, bọn mình đâu phải Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc, mà cho dù là vậy thì sao, rồi cuối cùng cũng ủ nhau trong nước mắt"
Chu Hoài Nghi nhìn Hồ Lại: "Yêu một người, không thể lấy thời gian dài ngắn ra để đánh giá"
Hồ Lại không vui, "Ý cậu là, người bị bỏ là mình đây mới là người sai?"
Chu Hoài Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/902654/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.