Nói cũng lạ, lời rủ rê của Hồ Lại không đến mức tha thiết nhưng lại có sức hấp dẫn khó cưỡng. Cách một lớp màn hình vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của em ấy. Thẩm Chứng Ảnh mấp máy môi: "Khi nào?"
Hồ Lại nở nụ cười tươi như hoa ngọc lan nở rộ ngoài cửa sổ, bật dậy nhảy thoắt xuống giường: "Sáng mai."
"Chẳng phải em đang bị cấm túc à?"
"Phải, cấm túc, lát nữa mẹ em, à không, cha em sẽ lên khóa cửa. Chị không biết mẹ em biến thái đến mức nào đâu, bà còn mua hẳn một ổ khóa to vật vã." Hồ Lại khua khua tay diễn tả, phải bằng cỡ khóa cửa xe, khóa cổng sắt. "Mẹ làm thế để con gái thấm thía cảm giác bị cấm túc thế nào. Chị thấy vậy đã đủ bệnh chưa?"
"Khóa thật à?" Thẩm Chứng Ảnh vừa ngạc nhiên vừa xen lẫn một chút buồn cười, có lẽ máu bốc đồng của Hồ Lại di truyền từ mẹ. "Chắc lúc bé em nghịch đến nỗi mẹ cũng bó tay đúng không?"
"Chị bên phe nào?" Hồ Lại nhắc nhở.
Thẩm Chứng Ảnh lập tức chữa cháy: "Bà ấy thật... quá quắt."
"Đúng, thật quá quắt." Hồ Lại chẳng thèm quan tâm ổ khóa to đùng của mẹ mà chăm chăm lục tung phòng, moi từ trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại cũ, sau đó cắm sạc, gắn thẻ sim cất trong hộp bút vào rồi tiếp tục mở từng ngăn lấy dây, găng tay, mũ bảo hiểm và một số thứ linh tinh mà Thẩm Chứng Ảnh không thể nhận diện. Sau khi chắc rằng mọi thứ vẫn ở nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/3557480/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.