Sau khi nghe cha kể lại cuộc gặp với Diệp Chi Phương, Hồ Lại yên tâm hẳn. Bà cụ làm quá thế mà lại có cái hay.
Vương Phương Viên ghét nhất ai giở mánh lới sau lưng, đường hoàng đến tìm còn xem được, dễ chừng còn về chung phe, nhưng trò ngọt nhạt của Diệp Chi Phương thật sự khiến bà phản cảm. Bà ghét bọn lừa đảo không phải vì ghét bọn moi tiền, mà vì thủ đoạn vụng về của chúng giống như đang coi thường trí thông minh của bà vậy. Bị tìm tới xem như đen, thua do không cao tay bằng Diệp Chi Phương cũng chấp nhận, nhưng kẻ nào dùng mưu hèn kế bẩn hòng qua mặt thì hừ, đừng trách sao bà không nể.
Hồi nhỏ mỗi lần Hồ Lại làm gì sai, nếu thành thật thì có thể được châm chước, còn nếu để mẹ phát hiện nói dối thì tội càng chồng thêm tội. Hồ Lại chạy chạy từ sofa sang ôm chặt chân mẹ, đôi mắt long lanh nhìn mẹ đầy hy vọng. "Mẹ..."
Gương mặt trắng hồng, ánh mắt sáng ngời lém lỉnh. Đây chính là con gái của bà.
Vương Phương Viên thở dài.
Mới ngày nào còn đỏ hỏn như chú khỉ con mới lột mà giờ đã lớn phổng thành một cô gái xinh đẹp rạng ngời. Bao nhiêu năm qua, hai vợ chồng bà cố hết sức để trao cho con một cuộc sống tốt nhất, một nền tảng giáo dục tốt nhất, âu chỉ mong đường đời của con về sau thật suôn sẻ và hạnh phúc. Điều duy nhất ông bà mong cầu chính là thấy con được khỏe mạnh và bình yên, làm một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/3557478/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.