Hồ Lại than thầm trong bụng, không biết tin lọt ra bằng cách nào? Cha mẹ chỉ mới nghe phong thanh hay bắt tại trận? Hai người biết được những gì rồi?
Hồ Lại cố tỏ ra bình tĩnh, thay dép rồi chạy chạy đến chỗ cha mẹ: "Ăn khuya không tốt cho sức khỏe, con không ăn đâu. Con chợt nhớ hình như mình quên đóng cửa sổ xe, để con ra kiểm tra một chút. Trời đang xuân nên con cứ gà gật, quên trước quên sau thôi." - hoàn toàn phớt lờ hai tiếng "bạn gái".
Vừa nói, Hồ Lại vừa len lén nhìn cha, cố nắm được tình hình qua nét mặt ông.
Hồ Dược chỉ nhíu mày, gương mặt hòa nhã mọi ngày vắng đi nụ cười, ông hoang mang nhìn con.
Không gì thoát được ánh mắt sắc lẹm của Vương Phương Viên, bà châm chọc: "Trời đang xuân nên gà gật? Tôi thấy cô ấm đầu thì có. Cô nhìn cha cô chằm chằm làm gì, muốn moi tin gì từ ông ấy?"
"Con nhìn thử xem cha có khỏe không ạ?" Hồ Lại định ngồi xuống nhưng chợt nhớ mình chưa thay quần nên thôi, trả lời mẹ bằng giọng hơi dỗi, "Tự dưng mẹ gọi giật con về, làm con cứ sợ có chuyện gì, lái xe mà tay chân run hết. Nghe giọng mẹ sang sảng thế kia chắc không sao, con cũng đỡ lo phần nào, giờ con ngó cha một cái cũng không được ạ? Cha, cha ổn chứ?"
Hồ Dược vừa định mở miệng, Vương Phương Viên đã ngắt lời: "Ông ấy thì có thể gặp chuyện gì, nếu có thì cũng là do cô chọc tức thôi."
"Mẹ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/3555242/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.