Giết thì phải diệt từ trong tâm.
Ngay khi Hồ Lại bước vào, sau thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, Diệp Chi Phương không ngừng suy xét xem điều gì một cô gái trẻ như Hồ Lại chú trọng nhất.
Các cô trẻ trẻ bây giờ phần đông chẳng biết sợ, cả thèm chóng chán, lúc nào cũng mơ mộng về một tương lai màu hồng. Càng bị phản đối kịch liệt như lúc Thẩm Vệ Quốc làm công tác tư tưởng càng kích thích ý chí mãnh liệt của họ. Có người phản đối đồng nghĩa với việc tìm thấy tình yêu đích thực.
Những cô nàng như vậy hay nhạy cảm, dễ tự ái; nhưng sau khi trao đổi vài câu, Diệp Chi Phương phát hiện Hồ Lại tinh quái hơn hẳn các cô gái bình thường.
Lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi.
Chẳng ai có thể ghét một cô gái răng trắng môi hồng dễ mến, cười xinh như hoa.
Diệp Chi Phương thấy Hồ Lại không dễ thao túng, cũng chẳng dễ đối phó, nên mới vào đã tung một câu hỏi xoáy. Thấy Hồ Lại nhướng mày, định bỏ qua khâu suy nghĩ để trả lời ngay, bà liền chậm rãi can: "Cô Hồ, hy vọng cô không nói với tôi mấy câu sáo rỗng như, 'So với ngày xưa, cháu càng yêu diện mạo mang dấu vết tuổi tác bây giờ của chị ấy hơn', hay 'Chỉ một người yêu tâm hồn chân thật, yêu nét đượm buồn khi nhan sắc tàn phai.' Thi sĩ khi cảm hứng đến thì viết say lòng lắm, nhưng nghe đồn ông tác giả bài 'Khi em đã già' này tán tỉnh mẹ không được liền quay sang cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-ve-bien-phap-tot-nhat-trung-tri-nguoi-yeu-cu-trang-hoa/3555239/chuong-110.html