Chương trước
Chương sau
Vừa nghe dứt câu, Hồ Dược liền cảm thấy buồn cười, còn đang định hỏi động trời đến cỡ nào thì gương mặt cười cười, nửa thật nửa đùa của con gái đập vào mắt khiến ông nín bặt.

Ba mươi tuổi mới bế con gái đầu lòng trên tay, hai vợ chồng ông xem con như châu báu, lúc nào cũng nuông chiều hết mực; chỉ trừ những việc đi ngược với quy tắc Vương Phương Viên đề ra thì Hồ Lại muốn gì được nấy. Bất cứ yêu cầu nào của con gái, miễn không quá đáng thì đều nhận được cái gật đầu. Trong trí nhớ của Hồ Dược, từ xưa đến nay con gái ông chưa bao giờ đòi hỏi quá trớn, cũng rất hiếm khi đặt ra những giả thuyết như vậy, bởi vì không có bất cứ lý do nào để phải làm thế cả.

Mà theo kinh nghiệm của ông, các thể loại "nếu như", "giả sử" thường là tín hiệu cho một sự đã rồi hoặc đang trên đà trở thành sự thật, vì thế ông bắt đầu toát mồ hôi hột.

"Cha mẹ con cái là chuyện cả đời, ai lại từ con của mình."

Câu này thoạt nghe rất chuẩn chỉnh nhưng thực chất chỉ là một câu sáo rỗng, không đủ sức thuyết phục Hồ Lại, "Bao nhiêu kẻ sinh con ra không nhận, chuyện phụ huynh từ con cũng nhan nhản. Cha, cha đừng nên lảng tránh vấn đề."

Trên mạng từng có bài báo về việc một số em học sinh sau khi nghe kể về hoàn cảnh khó khăn của những người thuộc cộng đồng tính dục thiểu số, vì thấy mình luôn được cha mẹ yêu thương, họ chắc mẩm phụ huynh sẽ chấp nhận sự khác biệt của bản thân nên đã về nhà thử lòng cha mẹ. Song kết quả ngược lại hoàn toàn, những cô cậu học sinh ấy sốc nặng khi người nhà không thể vượt qua thử thách. Chính xác hơn, bản chất con người không thể chịu đựng thử thách.

Khi đó Hồ Lại cảm thấy đó là phụ huynh nhà khác, còn phía gia đình mình, giả sử mẹ không chấp nhận thì cha vẫn sẽ bao dung và yêu thương cô vô điều kiện. Nhưng đến khi biết hoàn cảnh của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại bắt đầu hoài nghi liệu mình có đang quá tự tin hay không.

Hôm nay, Thẩm Chứng Ảnh, một người rúc trong mai bao nhiêu năm dám bộc bạch chuyện cả hai cho bạn bè biết, khiến Hồ Lại bị thôi thúc rằng bản thân cũng phải làm một điều gì đó. Dù rằng người quen của Hồ Lại đã biết về sự tồn tại của Thẩm Chứng Ảnh ngay từ đầu, nhưng đối với Hồ Lại, xét về phía gia đình mà nói, đây là một vấn đề hoàn toàn khác. Không phải Hồ Lại không chịu nổi áp lực, mà căn bản, cô hy vọng mình sẽ nhận được cái gật đầu cũng như sự chấp nhận của phụ huynh.

Lúc bàn với Chu Hoài Nghi về vấn đề này, Chu Hoài Nghi bảo: "Tại thời khắc rút kiếm mới biết kết cục thế nào."

Đối với Chu Hoài Nghi, cô xem việc come out với cha mẹ là một trận chiến. Có vẻ hơi cường điệu, nhưng cũng khá chuẩn xác; tựa như đi trên dao, chông chênh và đầy nguy hiểm.

Mặc dù sau đấy Chu Hoài Nghi có bồi thêm một câu: "Mình thấy cha mẹ cậu vẫn tốt hơn 90% phụ huynh cả nước."

Chỉ có 90%, Hồ Lại không hài lòng cũng không thỏa mãn.

Hồ Dược tằng hắng, ngồi xuống mép giường, đối diện với ánh mắt nghiêm túc pha lẫn dò hỏi của con gái, ông suy nghĩ cẩn thận một hồi lâu rồi mới bảo: "Một người chúng ta không tưởng tượng nổi, ngay cả con cũng không, vậy con muốn cha trả lời thế nào?"

"Thì cha thử nghĩ đi."

Con gái ra lệnh, người cha già hội tụ tinh hoa của hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo không thể không tuân theo.

Ở độ tuổi như Hồ Lại, khả năng mắc bẫy mấy tên già thành đạt thường xảy ra nhất, hoặc không thì những ông nhiều chữ nhưng thất chí ôm mối hận đời.

Chết rồi!

Trong đầu Hồ Dược vụt ra mấy gương mặt già lụ khụ, ông run rẩy, "Nếu là mấy tay trung niên, đặc biệt là loại đàn ông đã lập gia đình thì cha buộc phải ngăn con. Lai Lai, loại người này bị công việc bào đến cạn kiệt sinh lực, cho nên muốn lùng sục gái trẻ thải âm bổ dương, suốt ngày nhập vai ông chồng tội nghiệp không tìm được tiếng nói chung với vợ, trên đời này không ai hiểu và cảm thông ngoại trừ con. Con phải nhớ kỹ một điều, loại người có thể phản bội vợ thì cũng có thể phản bội người tình."

Tuyệt đối đừng nên dính vàooooooooooooooooo. Tuyệt đối đừngggggggggggg.

"Ai thèm xỏ giày rách chứ." Hồ Lại lầu bầu phản đối, "Đàn ông có vợ đều là giày rách."

Hồ - giày - rách nhìn con gái rồi lại nhìn chính mình.

Hồ Lại bật cười, vội níu vai cha cầu hòa: "Con không nói cha, con đang ám chỉ mấy tay đàn ông lang thang bên ngoài tìm người thấu hiểu, lừa gạt gái mới lớn kia kìa".

"Không lẽ ý con là mấy ông già lọm khọm? Già hơn cả cha hay ông nội con? Dạng như Dương Chấn Ninh, Kim Dung?"

"Quá lố, Kim Dung mất rồi nên đó là chuyện không tưởng, càng không thể là một vĩ nhân tận tụy cống hiến như Dương Chấn Ninh. Cha, mà sao cha cứ loay hoay khoanh vùng mấy ông già vậy, cha nghĩ rộng hơn một tí đi. Ví dụ như chuyển giới này, nữ chuyển thành nam này... vân vân... chẳng hạn."

"Cái đấy..." Hồ Dược sống hơn nửa đời người, chưa từng nghĩ đến những trường hợp như vậy.

"Hoặc là, phụ nữ, không thì... người ngoài hành tinh! Không phải bây giờ nhiều người mê mệt thế giới ảo đến mức kết hôn với nhân vật 2D à, kiểu như Hatsune Miku ấy."

Hồ Dược đầu hàng, xoa đầu con gái, "Con ngủ sớm đi. Cha già rồi, không chịu nổi mấy trò hù dọa như thế đâu."

"Ôi dào, mấy khi cha con được dịp tâm sự với nhau, con cũng chưa bảo là con muốn cưới gối ôm. Chả là con có đứa bạn bị phụ huynh kích ra khỏi nhà nên mới hỏi ý kiến cha."

Kịch bản "có đứa bạn" quá lỗi thời, nhưng Hồ Dược không thể làm lơ.

Con gái ông đang nhìn ông đầy tò mò và chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của ông; có lẽ bản thân Hồ Lại cũng không ý thực được sự căng thẳng ẩn sâu dưới vẻ mặt tươi cười của con bé.

Hồ Dược chống tay lên giường, nhìn con nghiêm túc nói: "Dù có làm gì thì con vẫn là con gái của cha, đấy là điều không thay đổi được. Có những việc cha hy vọng con đừng làm, không phải vì cha mẹ không thích, mà vì sợ con sẽ khổ. Đời này cha và mẹ chỉ có một mong cầu lớn nhất, đó là con có một cuộc sống suôn sẻ và hạnh phúc mà thôi."

Đôi mắt Hồ Lại rưng rưng, "Ngay cả khi nó không thỏa mãn được hy vọng của cha mẹ ư?"

Xoa đầu con, Hồ Dược nói: "Mẹ và cha hy vọng được thấy con khỏe mạnh và vui vẻ."

"Cha..."

"Ngoan. Nói thì nói vậy nhưng còn phải xét tình huống cụ thể. Không phải con làm gì cha cũng chấp nhận đâu, nhỡ con dính vào ma túy thì sao."

"Hứ! Nghiện là do di truyền, còn không là do thiếu thốn tình cảm, cha không thương mẹ không yêu, bà không xót cháu, cộng đồng xa lánh. Bằng không nữa thì là chán đời muốn thử cảm giác mạnh. Con gái cha làm gì dính dáng tới mấy lý do đó?"

"Nói một câu lý sự mười câu, chả biết giống mẹ hay là giống cha nữa."

"Rõ là giống mẹ rồi."

"Hầy, thế đã xong phần phỏng vấn hôm nay chưa, hay vẫn còn muốn hỏi gì nữa đây cô nương?"

"Hết rồi ạ." Hồ Lại luôn đề cao cảnh giác nên không có ý định tiết lộ hết cả, chỉ mới thử thăm dò tình hình. Nghe giọng điệu cha đã bắt đầu nghi ngờ. Thế cũng tốt, chuẩn bị tâm lý sau này dễ nói chuyện hơn. "Mới một đứa bạn gặp chuyện con đã lo sốt vó rồi, thêm đứa nữa khéo gục luôn mất."

Hồ Dược bật cười, "Ngủ sớm đi. Hai ngày nữa thôi."

Hồ Lại cáu kỉnh, "Còn phải tiếp khách những hai ngày trời. Con muốn bỏ nhà ra đi!"

Trở về phòng, Hồ Dược không ngừng tua đi tua lại đoạn đối thoại ban nãy của hai cha con. Vương Phương Viên vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.

"Con gái bà đang gặp chuyện gì thì phải."

Vương Phương Viên không buồn nhướng mắt, "Thì ông đi mà tâm sự với nó. À rồi, ông nói để tôi đi tìm nó hỏi chuyện, cho ông tròn vai người tốt đúng không, chỉ có quan hệ mẹ con tôi là xấu đi thôi. Miệng nó suốt ngày treo chữ cha cha cha, hừ. Giờ tôi khôn rồi, không thèm đụng tới nữa."

Thấy thái độ bà xã như thế, Hồ Dược cũng im lặng không đáp. Ông nằm lên giường, lẳng lặng xem ti vi nghịch điện thoại.

Thấy thế, Vương Phương Viên cảm thấy dường như chồng mình đang bận lòng thật: "Chuyện gì là chuyện gì?"

"Không phải bà không quan tâm à?"

Vương Phương Viên đập bốp lên đùi chồng, "Ai bảo ông nhử cho tôi tò mò làm gì."

Hồ Dược xuýt xoa, một lúc lâu sau mới nói được: "Nó vừa hỏi tôi nếu nó muốn gắn bó với một người mà tôi với bà chưa bao giờ tưởng tượng đến thì hai vợ chồng mình có từ mặt hay đuổi nó đi không?"

"Đừng nói nó qua mặt chúng ta, cặp với tay nào có gia đình hay ông nào già queo già quắt nhé." Vợ chồng đúng là vợ chồng, cùng một đường hướng suy nghĩ. "Đàn ông chả được mấy ai tốt, nhất là mấy lão già."

Hồ – lão – già – Dược tổn thương lần hai, tủi thân quay sang nhìn vợ.

Vương Phương Viên bật cười, "Rồi rồi, ông là ngoại lệ trong ngoại lệ, là người đàng hoàng tử tế, được chưa."

Hồ Dược định bắt bẻ nhưng cân nhắc một hồi lại thôi, ông tự thấy mình cãi cả đời cũng không cãi thắng được Vương Phương Viên, lập luận của bà ấy ở một đẳng cấp khác. "Tôi cũng hỏi con bé như vậy. Thế là nó bảo tôi nghĩ rộng ra rồi ví dụ nào là người chuyển giới, nào là phụ nữ rồi thế giới ảo lung tung gì gì đó, còn lôi cả người ngoài hành tinh ra. Bà có nghĩ nó thích con gái không?"

"Từ bé đến giờ tôi có nghe nó thân thiết đặc biệt với con bé nào đâu."

"Nhưng cũng đâu có thằng nhóc nào."

"Không phải nó từng quen vài đứa bạn trai rồi à?"

"Cái gì? Sao tôi lại không biết!" Hồ Dược bật dậy, chuyện quan trọng thế mà người cha này lại mù tịt!

"Đấy là bí mật của phụ nữ chúng tôi, ông rồ lên làm gì." Vương Phương Viên lườm chồng sắc lẻm, "Hồi trước còn có đám con gái ghen ăn tức ở bày trò tẩy chay nó mà đúng không?"

"Tôi thấy con gái thời nay khác xưa rồi, gặp người đẹp là xoắn xuýt lên." Hầu hết nhân viên trong công ty Hồ Dược là nữ, hằng ngày hội chị em đi ăn, dạo phố, làm việc hay lên án bọn giai đểu đều có nhau, khối đại đoàn kết vô cùng bền chặt. "Bà có nhớ công ty tôi có một con bé mỗi lần thấy bà xuất hiện là cứ ngồi ngây ra cười, toàn gửi đồ ăn rồi lân la bắt chuyện, còn chụp lén bà nữa."

Giọng điệu chua lòm của chồng khiến Vương Phương Viên thỏa mãn, "Đó là vì mấy đứa nhóc đấy thấy tôi tốt tính."

"Hừ. Tôi còn nghe con bé ăn phải bùa mê thuốc lú kia gọi bà cái gì mà ngự tỷ nữ vương công, cực kỳ A nữa."

"Nghĩa là gì?"

"Làm sao tôi biết được."

Vương Phương Viên chẳng mảy may bận tâm người ngoài, nhanh chóng quay chủ đề về Hồ Lại, "Ý ông là con gái mình thích phụ nữ sao, nhưng tôi đâu thấy nó ăn mặc như đàn ông."

"Bé cái nhầm." Hồ Dược vội vàng phổ cập kiến thức cho bà xã, "Không phải cứ ăn mặc như đàn ông mới thích phụ nữ. Trông bà có điểm nào giống đàn ông đâu, vậy mà mấy con bé trong công ty tôi vẫn hú hét ứ á còn gì."

Qua miệng Hồ Dược, tự dưng mình bỗng hóa thành hình mẫu vạn người mê, nhưng không hiểu sao Vương Phương Viên lại không cảm thấy mình được mấy cô bé ngoài kia ái mộ tới mức đó.

Nổi gai ốc.

"Ông Hồ, ông ứ á với tôi thì được, đừng ứ á cho ai xem, nghe ẽo ợt lắm. Tôi sợ ông..." Vương Phương Viên chỉ ra sau lưng chồng ra hiệu, "Ông phải đi nhặt xà phòng cho người ta."

"Thôi ngay thôi ngay, tào lao thật sự! Tập trung vào con gái mình đi."

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Vương Phương Viên vẫn không thể tưởng tượng nổi việc Hồ Lại thích người đồng giới. "Không có chuyện đó đâu."

"Nhưng lỡ đâu?"

"Nếu lỡ đâu thì là do di truyền từ ông đấy."

"Liên quan gì đến tôi!"

"Không phải ông kể lúc đi học nội trú, một đám con trai tự bảo ban nhau, buổi tối còn rúc chung một cái giường à."

"Cái đấy là tình bạn đẹp của đàn ông con trai chúng tôi!"

"Thì rồi, tình bạn." Vương Phương Viên không thèm tiếp tục đề tài này nữa. Hôm nay ngồi xe cả ngày, còn phải tiếp khách đến khuya, mệt mỏi rã rời. Bà ngáp dài rồi vén chăn, "Con gái ông thông minh, khôn lanh sáng dạ, nếu không thiệt thòi gì thì cứ cho nó thoải mái đi."

"Sao tự dưng hôm nay bà mát tính thế?"

"Thì dẫu gì nó vẫn chưa dẫn về, mà nếu có dẫn về tôi cũng không chấp nhận. Với cả bây giờ chưa có động tĩnh gì, ông đã rùm beng lên. Ngủ đi."

Hồ Lại không hề biết việc cha mẹ ngấm ngầm suy đoán và bàn với nhau về "âm mưu tày đình" của cô. Mấy ngày sau, cả nhà ba người vẫn tỏ ra bình thường, không bày trò thử lòng hay dò ý nhau. Hồ Lại vẫn vào vai cô con gái ngoan trước mặt khách và hậm hực chửi thầm sau lưng.

Tối mùng bảy, Hồ Lại được trả tự do, kết thúc thời gian "thi hành án". Kiên trì lái xe một mạch về nhà, bấy giờ Hồ Lại mới tranh thủ gặp Thẩm Chứng Ảnh vài phút trên xe.

Cho dù ngày nào cũng nhắn tin, cứ tầm hai bữa lại gọi điện hoặc video call sang, nhưng cảm giác gặp trực tiếp khác hoàn toàn với khi cách một lớp màn hình.

Sau kỳ nghỉ Tết, dường như mọi cảm xúc đều dâng trào mạnh mẽ hơn.

Thẩm Chứng Ảnh mặc pyjama và áo khoác lông cừu, chân mang dép cotton bước lên xe. Ai cũng chưa vội nói chuyện, chỉ yên lặng gửi trao ánh mắt cho nhau.

Hồ Lại tủm tỉm cười nhìn Thẩm Chứng Ảnh một lúc lâu, sau đó tiếc rẻ quay mặt đi trước khi kịp đặt môi mình lên môi người đối diện.

Thẩm Chứng Ảnh phì cười: "Chúng ta vẫn chưa làm hòa đúng không?"

"Chính xác." Vậy nên phải kiềm chế, phải kiên nhẫn. Không đơn giản chỉ là vấn đề đôi bên chưa làm lành, trong lòng Hồ Lại vẫn lấn cấn điều gì không rõ.

Thẩm Chứng Ảnh không màng, xoay đầu Hồ Lại về phía mình rồi vuốt ve gương mặt người đối diện, sau đó ôm lấy cô, "Chưa làm lành thì vẫn là bạn bè, bạn bè ôm nhau là chuyện hết sức bình thường."

Vâng, bạn bè áp mặt vào nhau cũng là chuyện bình thường.

Má kề má, xẹt ra tia lửa điện, tim đập liên hồi. Cũng không có gì khác lạ.

Khóe miệng Hồ Lại hơi nhếch lên, hệt như cáo già thạo mánh trộm gà, "Lúc nào chị cũng làm thế với bạn bè à?"

"Chỉ với mình em thôi."

===
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.