Editor: Minori.
Từ khi lão nhân bắt được con cóc lửa kia, ông liền coi như vật vô cùng trân quý, cả ngày ôm không rời tay.
Không lâu sau ngày lễ Trung thu, một ngày nọ Cẩu Lương vừa tỉnh dậy đã thấy lão nhân, lại nhìn thấy một ngọn lửa màu đen đang lơ lửng trên đầu của ông. Cậu dụi mắt nhìn kỹ lại, sau khi chắc chắn không phải mình bị hoa mắt, khẽ nói: "Ngoại công, hai ngày này ông hãy tránh xa đồ vật có chứa lửa đi, đặc biệt là con vật có độc trong tay ông."
Lão nhân hoàn toàn đồng ý, nhưng sau khi uống hai ngụm rượu vàng* đâu còn nhớ được nhiều như vậy, ôm cóc lửa ngắm trăng ngắm sao nói chuyện cuộc đời, lúc đó có thể tưởng tượng được hậu quả ——
*Rượu vàng (黃湯): nói khi mắng người uống rượu.
Con cóc lửa nhảy ra khỏi bình muốn chạy trốn, lão nhân đuổi theo liền đụng đổ đèn dầu và bình rượu. Thời tiết hanh khô, lửa lớn bốc cháy ngay lập tức, không chỉ thiêu rụi căn nhà chỉ còn cái khung đá đen thui, mà ngay cả con cóc lửa yêu dấu mà lão nhân đã canh giữ suốt hai năm mới có được cũng bị chôn vùi trong biển lửa.
Lần này không cần phương pháp đặc biệt gì lão nhân cũng tỉnh rượu, bị Chung Thuyên tóm được nên không thể xông vào ngọn lửa cứu con cóc lửa của ông về, lập tức ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Cẩu Lương: "......"
Chỉ sợ khi mẹ ruột của nguyên chủ qua đời, lão nhân cũng chưa từng tê tâm liệt phế như vậy.
Cậu ngồi trên cánh tay của Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-tu-the-an-cau-luong-chinh-xac/1037803/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.