Đông Cung, noãn các.
Thái tử điện hạ mặc trang phục màu vàng rực rỡ từ trên cao nhìn xuống thủ lĩnh thị vệ đang nửa quỳ hành lễ dưới điện, dường như sợ lạnh mà ôm chặt ấm sưởi hơn, có chút thản nhiên nói:"Ngươi chính là thầy dạy võ giỏi tới đây để thay thế sao? Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem."
Quản Huy ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song.
Thái tử điện hạ ngẩn ra một chút, ngay sau đó nhanh chóng tránh cặp mắt sắc bén kia, xuy một tiếng nói: "Sinh ra như thế này, tại sao lại thiệt thòi mà bắt đầu làm thầy dạy võ vậy? Trách không được hôm nay ta nhìn trên mặt bọn nha đầu trong cung đều ửng hồng...... Ngươi cũng biết, cung nữ trong cung của ta, cho dù bây giờ không phải là nữ nhân của ta, nhưng về sau cũng sẽ như vậy, ngươi khinh cuồng vô lễ như vậy, khiến ta làm sao có thể sống tốt đây?"
Quản Huy mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: "Bẩm điện hạ, vi thần không dám."
"Không dám?" Thái tử điện hạ từ trên giường đi xuống, bước chân trần trên nền đắt trắng, đứng trước mặt hắn cúi người nói: "Ta ghét nhất là người có tâm nhưng không có can đảm."
Quản Huy: "...... Vi thần không có ý mạo phạm, xin điện hạ trách phạt."
Thái tử điện hạ thấy nhàm chán bĩu môi, ngáp một cái nói: "Nghe nói người luyện võ am hiểu nhất là tìm huyệt nắn xương, ngươi tới giúp ta thư giãn, ta sẽ miễn tai bay vạ gió này của ngươi, được chứ?"
Quản Huy nhìn cậu ngồi trên mặt đất, do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-tu-the-an-cau-luong-chinh-xac/1037789/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.