Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Minori
Đoàn phim《 Đặc Công Phong Hỏa 》.
Người đại diện Ngưu Tình lo lắng mà nhìn Hạ Sùng Phong nhắm mắt dưỡng thần, "Ngày hôm qua em ngủ không ngon sao? A Phong, nếu không, chúng ta cùng đạo diễn xin nghỉ một thời gian để em cẩn thận nghỉ ngơi đi, dù sao cũng không đuổi kịp......"
Hạ Sùng Phong lắc lắc đầu, "Em không sao."
Ngưu Tình không có biện pháp với hắn, đành phải dặn dò trợ lý cẩn thận chiếu cố hắn, Hạ Sùng Phong nghe xong có chút kinh ngạc: "Hôm nay chị Tình muốn rời tổ sao?"
Nửa năm trước, sức khỏe của Hạ Sùng Phong trở nên tồi tệ mà không có dấu hiệu báo trước —— hắn bị chứng đau nửa đầu không rõ lý do gì và kèm theo chứng chán ăn trầm trọng. Kể từ đó, người đại diện bắt đầu đề phòng lo lắng, không dám để hắn rời khỏi tầm mắt dù chỉ một giây trong giờ làm việc, vì sợ rằng hắn có thể gặp rắc rối.
Bởi vậy, sau khi Hạ Sùng Phong tiến vào đoàn phim《 Đặc Công Phong Hỏa 》, cô vẫn luôn cùng tổ chưa từng rời đi.
Tuy nhiên, cô dường như có một lịch trình khác hôm nay.
Ngưu Tình lắc lắc đầu, "Không phải, có người đến thử vai Vu Cao và có liên hệ với Lục Lưu. Kết quả em cũng biết đấy, Teddy nhà cô ấy hôm qua không phải đem bạn gái tin đồn của mình té ngã làm hại khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ của người ta bị thương sao, cô ấy đang điên đầu đây, nên đã nhờ chị chăm sóc giúp cô ấy."
Nói xong, cô lộ ra tươi cười: "Người này em cũng biết nha, chính là vị streamer mà em nói lớn lên thực ngon miệng ~ Mạch Mạch đó ~~"
Hạ Sùng Phong: "...... Nếu em nhớ không lầm, lời nói ban đầu của em hẳn là má lúm đồng tiền của cậu ấy có chút đáng yêu."
Hạ Sùng Phong sao có thể nhớ lầm, đại não của anh đã vượt ra ngoài phạm vi của người bình thường rồi, Ngưu Tình cười hì hì nói: "Không cần để ý những chi tiết này mà, trọng điểm không phải là, bạn nhỏ đáng yêu này sắp tới sẽ đến đoàn phim Phong Hoả của chúng ta sao? Nếu cậu ấy có thể lưu lại, nói không chừng có thể trợ giúp bệnh chán ăn của em đấy."
Đây mới là lý do tại sao Ngưu Tình lại nhiệt tình đến như vậy.
Hạ Sùng Phong là người vô cùng lý trí, tuy rằng vô duyên vô cớ mắc bệnh chán ăn, nhưng hắn đối đồ ăn vô cùng bắt bẻ, ăn cái gì cũng muốn nôn —— ngoại trừ đồ ngọt...... Trời mới biết trước kia hắn ghét nhất chính là đồ ngọt!
Nhưng khi hắn bị bệnh, khẩu vị giống như một bà mẹ đang mang thai không nói đạo lý —— nhưng nhân vật mà hắn đảm nhận hiện tại rất khắt khe về cân nặng và ngoại hình, không thể quá béo cũng không thể quá gầy, Hạ Sùng Phong là người chuyên nghiệp sẽ không lấy đồ ngọt làm bữa ăn chính, chỉ có thể miễn cưỡng chính mình ăn cơm, cũng tiêm dinh dưỡng đúng giờ.
Ngưu Tình nhìn mà lòng đau xót.
Bước ngoặt của sự việc đã xảy ra vào buổi sáng hôm đó.
Cô ấy đã ngẫu nhiên giới thiệu phòng phát sóng trực tiếp của Mạch Thao cho Hạ Sùng Phong, không nghĩ tới khi hắn nhìn streamer tùy hứng ăn một cách thích thú và chăm chú, lần đầu tiên sau nửa năm, hắn có cảm giác thèm ăn và đề nghị ăn một thứ gì đó. Mặc dù hắn không ăn nhiều, nhưng cám ơn trời đất, lần này hắn không buồn nôn mà nhổ ra, Ngưu Tình rất xúc động —— cô đã ném cả trăm quả ngư lôi nước sâu trong một hơi, chính là yêu sâu sắc như vậy!
May mắn chính là, biện pháp này thử lần nào cũng hiệu nghiệm.
Ngưu Tình hiện tại cả ngày liền ngóng trông streamer lên tuyến, kết quả vị này cũng là người có tiền tùy hứng, bỏ ra 10 triệu mua đứt Tweet, kết quả thời gian lên tuyến mỗi ngày tựa như vắt nước từ một miếng bọt biển —— ít đến đáng thương, hai ngày trước bắt đầu càng không online! Ngưu Tình thương tâm đến mức thiếu chút nữa đem chip phát sóng trực tiếp ăn luôn.
Cũng may, ban đêm cô liền nhận được tin vui lớn từ Lục Lưu —— streamer ngon miệng muốn tới Phong Hoả!
*
"Mạch Mạch!"
Cẩu Lương xuống xe, liền nghe được một giọng nữ mang theo ý cười.
"Không phải trời nắng không bung dù?"
Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ đồ chức nghiệp quy củ không có gì đặc biệt, khác hoàn toàn với hình tượng cô gái bùng nổ đeo nơ hồng hình con bướm trong phòng phát sóng trực tiếp thực tế ảo. Tuy nhiên, đôi mắt đầy nóng bỏng đó khiến Cẩu Lương nhanh chóng loại bỏ cảm giác không tốt.
"Ừm, là tôi."
Ngưu Tình đi tới, giới thiệu đơn giản tên của mình. Bất luận nội tâm làn đạn người thật sao lại có thể đẹp trai như vậy mà oa oa oa như thế nào, biểu tình của cô vẫn là người đại diện chuyên nghiệp.JPG, cười nói với Cẩu Lương: "Lục Lưu đã giới thiệu qua về tình hình của đạo diễn Trương với cậu chưa? Ông ấy tuy rằng là người nghiêm túc theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng chỉ cần cậu cố gắng, ông ấy sẽ không làm khó dễ cậu, cậu cứ thư giãn hết mức có thể được chứ?"
Cẩu Lương lấy ra hai hộp thức ăn từ ghế phụ, đóng cửa xe, nói: "Em không khẩn trương. Mục đích hôm nay chủ yếu là thăm ban, thử vai tùy duyên là tốt rồi."
"A? Chẳng lẽ là tới thăm ban tôi sao?"
Ánh mắt của Ngưu Tình đảo qua hộp thức ăn, rồi kiềm chế kéo nó lại, ra vẻ như đang nói đùa.
"Đương nhiên." Cẩu Lương gật gật đầu, vẻ mặt chính trực mà nói: "Thuận tiện đến xem nam thần của em."
Ngưu Tình phụt cười, "Tôi mới là thuận tiện đi, nhưng Lục Lưu không nói cho tôi trong Phong Hoả có nam thần của cậu nha. Là ai vậy? Nói không chừng tôi có thể giúp dẫn đến."
Cẩu Lương ánh mắt sáng lên: "Vậy em cảm ơn chị Tình trước nha!"
"Ha ha, cậu nói không phải là A Phong chứ?"
Cẩu Lương khóe mắt rẽ ra một đóa đào hoa, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nói: "Chị Tình, chị cảm thấy ngoại trừ anh ấy, còn ai đảm đương nổi nam thần em đây?"
Ngưu Tình: Đáp án này tôi cho điểm tuyệt đối!
Khi Cẩu Lương đi theo Ngưu Tình tiến tổ, Hạ Sùng Phong đang quay một cảnh ở phim trường. Cô chào hỏi một trợ lý hiện trường để giúp chuyển hai hộp đồ ăn mà Cẩu Lương đã mang theo đưa đến phòng nghỉ cá nhân của Hạ Sùng Phong, còn cô thì mang theo Cẩu Lương đi tìm đạo diễn để thử vai —— tuy rằng hận không thể lập tức thí nghiệm một chút hiệu quả của streamer ngon miệng phiên bản người thật PK bệnh chán ăn, nhưng phẩm chất của một người đại diện chuyên nghiệp thật là cao quý như vậy!
Kỹ năng diễn xuất của Hạ Sùng Phong luôn khiến người ta yên tâm, tổng đạo diễn cũng không theo dõi, lúc này đang cùng biên kịch bàn bạc về việc thay đổi kịch bản.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cẩu Lương, họ đều bị thu hút bởi vẻ ngoài của cậu.
Biên kịch càng khó nén kích động hỏi: "Đạo diễn, đây là diễn viên tới thử vai nhân vật Vu Cao sao?"
Điều kiện ngoại hình của cậu, quả thực là tái hiện nhân vật Vu Cao dưới ngòi bút của cô mà!
Tuy rằng bộ phim này lấy tên《 Đặc Công Phong Hỏa 》 tràn ngập cảm giác niên đại như vậy, nhưng kỳ thật là một bộ phim khoa học viễn tưởng. Hai từ Phong Hoả đơn giản thô bạo chỉ vì diễn viên chính của bộ phim này là Hạ Sùng Phong và từ phòng làm việc của Hạ Sùng Phong đầu tư quay chụp mà thôi.
Bộ phim nói về thế giới tương lai với công nghệ khoa học phát triển hơn nhưng ô nhiễm môi trường ngày càng nghiêm trọng. Tiến sĩ X đã phát triển một loại thuốc có thể cải thiện hàng tấn nước ô nhiễm chỉ bằng một giọt và mang lại tia hy vọng cho một xã hội phải đeo mặt nạ phòng độc khi đi ra ngoài. Tuy nhiên, thuốc đã bị đánh cắp trong quá trình vận chuyển, tiến sĩ cũng bởi vậy mà thiệt mạng, Hoa Hạ phái nhân viên đặc nhiệm đi thu hồi lại thuốc và công thức rồi mở ra một loạt câu chuyện xung quanh nó. Nhân vật Vu Cao cũng là một đội viên của lực lượng đặc nhiệm được phái đến, lớn lên rất đẹp nhưng lại có bệnh tự luyến, tính cách kỳ quái, nhiều lần vi phạm quy định cấm của tổ chức mà bị nhốt lại.
Yêu cầu thử vai của Cẩu Lương là màn xuất hiện đầu tiên trên sân khấu của cậu, người lãnh đạo đi vào phòng tạm giam truyền đạt chỉ thị nhiệm vụ cấp cao, mà Vu Cao ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình ngâm nga theo giai điệu Jazz và nhảy đến bước cuối cùng, dưới vẻ mặt đen kịt vì mất hết kiên nhẫn của người lãnh đạo, thong dong mà tiếp nhận nhiệm vụ.
Đạo diễn đưa cho Cẩu Lương phân tích nhân vật đơn giản: "... Tôi không quan tâm cậu dùng cách nào để thể hiện, tóm lại, cậu nhất định phải để khán giả cảm nhận được hai từ mấu chốt của nhân vật này: Tự luyến, vô lễ."
Nói xong, ông để Cẩu Lương tự mình tìm hiểu và thử giọng tại chỗ ba phút sau đó.
Cẩu Lương không nói hai lời móc điện thoại ra, tìm kiếm: Điệu Jazz.
Đôi mắt sắc bén đạo diễn co giật: Hừ, tôi quên hỏi cậu ta có năng khiếu vũ đạo gì không.
Ngưu Tình vẫn luôn không lên tiếng can thiệp:...... Đạo diễn, có phải ông đã quên tôi đã nói với ông đây chỉ là người mới hay không! Cậu ấy chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp bao giờ, người mới hoang dã này ngay cả bảng trắng cũng chưa lên lần nào a!!
Ba phút sau.
Cẩu Lương đứng dậy, bật bản nhạc Jazz cổ điển trên điện thoại, nhảy hai bước, hỏi đạo diễn: "Như này có thể chứ?"
Sau khi được chấp thuận, cậu tắt điện thoại và đi về phía trước vài bước.
Hòa mình theo nhịp điệu của bản nhạc, sau khi tiến vào một điểm cắt nào đó, Cẩu Lương đột nhiên chuyển động, biểu cảm trên gương mặt cậu cũng chuyển từ dịu dàng ngoan ngoãn sang trạng thái say mê tự luyến, bắt đầu xoay người theo nhịp.
Phòng tạm giam tối tăm, vũ công đơn độc và màn trình diễn dường như rất được mọi người quan tâm đang mở ra trước mắt bọn họ. Điệu nhảy của Cẩu Lương trông như một sự hưởng thụ tuyệt diệu, đạo diễn Trương ba người lập tức đều nhập thần. Qua một hồi lâu, đạo diễn Trương thậm chí cũng không nhớ tới phải cho cậu đối diễn*, nhưng có một giọng nói đầy căng thẳng đột nhiên vang lên: "Vu Cao, bây giờ có một cơ hội để cậu lấy công chuộc tội, hy vọng cậu coi trọng, đừng làm mất mặt bộ đặc công của chúng ta nữa! Đây là dữ liệu nhiệm vụ XYZ001, đọc và ghi nó, phá hủy nó, rồi ra khỏi đây. "
*Đối diễn - 对戏: Trước khi diễn chính hầu hết các diễn viên đều khớp lời của kịch bản trước khi diễn chính.
Cẩu Lương nghe ra giọng nói này, là Hạ Sùng Phong.
Ánh mắt của cậu có một thoáng thoát vai, giống như có một tia sáng hiện lên, nhưng ngay sau đó cậu đã duy trì phong độ ổn định và tiếp tục nhảy. Cậu chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mặc dù cảm nhận được sự khó chịu của 'du khách' nhưng cậu vẫn làm ngơ, thậm chí còn cố tình dùng những bước nhảy của mình để trượt về phía "Người tuyên bố mệnh lệnh", như thể mời đối phương thưởng thức điệu nhảy của mình, với một chút kiêu ngạo trong biểu cảm, dường như nói với đối phương: Đó là niềm vinh dự của bạn khi để bạn thưởng thức.
Mãi cho đến khi hoàn thành bước nhảy cuối cùng, cậu mới chào bế mạc với "Người lãnh đạo", cười nói: "Yes, my Lord."
*
"Mạch Mạch, biểu hiện vừa rồi của em quá tuyệt vời!"
Rời phòng nghỉ của đạo diễn, Ngưu Tình không nhịn được lại lần nữa khen cậu: Vừa rồi biểu hiện của Cẩu Lương hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của cô!
—— vốn dĩ cô còn định tìm cách thuyết phục vị đạo diễn hay bắt bẻ này, người đã PASS rất nhiều diễn viên tới thử vai Vu Cao, vắt hết óc để người mới này lưu lại mới có thể cứu vớt vũ trụ.
Cẩu Lương ừ ừ ừ gật đầu, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Hạ Sùng Phong, nhắm mắt theo đuôi anh, căn bản không nhìn tới người thứ hai, cũng không biết có nghe rõ Ngưu Tình đang nói gì hay không. Tầm mắt lửa nóng như vậy, không nói đến Hạ Sùng Phong bị tầm mắt này liếm láp, ngay cả Ngưu Tình đều không nhịn được mà cảm thấy không thoải mái, chạy nhanh tách ra một bước, chắn chắn tầm mắt lửa nóng của Cẩu Lương: Hạ ảnh đế người thật tuy rằng không lạnh lùng như hình tượng đã xây dựng, nhưng cũng không phải người có thể bị xúc phạm nha.
Cũng may, phòng nghỉ của Hạ Sùng Phong và đạo diễn cách nhau vài bước chân.
Trong phòng nghỉ, trợ lý đã điều chỉnh ghế nằm có độ cao thích hợp để nghỉ ngơi từ trước, đặt nước ấm và các loại thuốc, nhìn thấy sau lưng bọn họ còn có một khuôn mặt lạ, anh vội vàng cất những viên thuốc đi.
Ngưu Tình vội nói: "Hôm nay A Phong đóng phim vất vả, để cậu ấy nghỉ ngơi trước một chút, Mạch Mạch, chị đưa em về nhé?"
Cẩu Lương cau mày, ngửa đầu nhìn Hạ Sùng Phong: "Anh không thoải mái sao?"
Hạ Sùng Phong nhấp nhấp môi.
Ngưu Tình sắc mặt khẽ biến —— cô không nghĩ tới Cẩu Lương thoạt nhìn thông minh vậy mà sẽ hỏi ra vấn đề nên kiêng dè này.
Cẩu Lương nhìn chằm chằm Hạ Sùng Phong một lúc, nói: "Thuốc vừa rồi có tác dụng giảm đau và hỗ trợ giấc ngủ, nhưng rất hại cho thần kinh...... Hơn nữa đối với bệnh của anh cũng không tốt."
Cẩu Lương nhăn mày thật chặt, trên mặt đầy vẻ không tán thành.
Ngưu Tình kinh ngạc: "Mạch Mạch em biết xem bệnh sao?"
Tốc độ giấu thuốc của trợ lý cũng không chậm, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được tác dụng của thuốc, nếu không phải Cẩu Lương rất quen thuộc với y thuật, căn bản không làm được.
Cẩu Lương gật gật đầu, lấy điện thoại ra cho họ xem giấy phép đông y đặc biệt được chứng nhận trên một trang web y học có thẩm quyền, sau đó nói với Hạ Sùng Phong: "Anh ngồi đi, để em xem cho anh."
Nói xong, cậu không chờ Hạ Sùng Phong đồng ý, liền kéo anh qua ngồi trên ghế nằm, lấy một bàn tay của anh đặt trên tay vịn bắt đầu bắt mạch.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu cậu dường như hiện lên "Hào quang lão trung y", sinh ra một loại khí chất đáng tin cậy mà không được quấy rầy, thế cho nên Ngưu Tình mặt đầy kinh ngạc và trợ lý không hiểu chuyện gì cũng không dám ngăn cản.
Mà Hạ Sùng Phong thì cúi đầu, nhìn Cẩu Lương đè ở dưới cổ tay mình chuẩn đoán mạch còn ngón tay trắng nõn thon dài thì đặt trên mạch đập của mình, những móng tay trắng hồng sáng bóng, yên lặng mà thần ra trong chốc lát.
Nhiệt độ cơ thể của một người khác rời đi, Hạ Sùng Phong hoàn hồn, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Hắn vẫn luôn là Ảnh đế lạnh lùng.JPG, Cẩu Lương cũng không phát hiện ra hắn thất thần, đứng lên nói: "Từ tình trạng mạch đập, anh bị bệnh đau nửa đầu và mất ngủ cũng được năm sáu tháng, hơn nữa khí huyết thiếu hụt, dạ dày khó chịu...... Đây là triệu chứng của việc ăn uống thất thường trong thời gian dài."
Nói như vậy, cậu không nhịn được mang theo một chút tức giận, nói: "Sức khoẻ của anh xuất hiện vấn đề lớn như vậy, tại sao không tích cực chạy chữa? Chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn sức khoẻ sao?"
Hạ Sùng Phong: "......"
Đối Tiểu thiên thần trong nội tâm đã phục đến sát đất mà nói "Rất xin lỗi bác sĩ đại nhân, tôi sai rồi T ^ T" làm như không thấy, các đường nét trên khuôn mặt của Hạ Sùng Phong kéo căng đến càng chật, dường như mang theo hai phần không vui, nhìn về phía Cẩu Lương.
Khí thế của Cẩu Lương tức khắc rơi xuống khe, tựa hồ ý thức được chính mình vừa rồi vậy mà lại mắng nam thần, mặt đỏ bừng.
Ngưu Tình vội giải vây nói: "Mạch Mạch, A Phong là đột nhiên mắc bệnh chán ăn, không ăn được gì, không phải cậu ấy cố ý!"
Cẩu Lương đã nhìn thấy tất cả các vấn đề với một mạch đập, cậu ít nhiều lợi hại hơn so với những bác sĩ trước đó được họ mời tới với giá cao! Tinh thần Ngưu Tình lập tức tỉnh táo, ánh mắt khóa chặt Cẩu Lương như đang nhìn bảo vật quốc gia, mỏi mắt mong chờ: "Mạch Mạch, bệnh của cậu ấy em có biện pháp trị liệu không?"
Cho dù chỉ là tạm thời giảm bớt, cô cũng thành tâm thành ý quỳ xin a!
Cẩu Lương gật gật đầu, "Các triệu chứng mất ngủ và đau nửa đầu cũng không nghiêm trọng lắm, vì vậy đừng dùng thuốc này nữa. Sẽ hơi phiền nếu anh không ăn được gì, hừm, để em tìm cách."
Ở trong miệng cậu, căn bệnh đeo bám Hạ ảnh đế nửa năm qua dường như chỉ là bệnh cảm lạnh đơn giản vậy.
"Cái này... anh trai này, anh có thể giúp em mang hộp thuốc để trong cốp xe của em được không, cảm ơn anh." Vừa đưa chìa khóa xe cho trợ lý, cậu không nhịn được mà giáo huấn Hạ Sùng Phong: "Anh biết nguyên nhân vì sao anh lại bị bệnh không? Đó là sự kháng nghị của cơ thể chống lại anh vì đã không trân trọng bản thân mình! Anh không biết thuộc tính của nó rất kiêu ngạo à? Anh không xoa dịu lấy lòng nó, mà còn làm ra hành vi ngược đãi là đi làm khi bụng đói sao. Đây là một sự khiêu khích trần trụi đối với nó... "
Cậu vừa nói vừa mở ra hộp đồ ăn mình mang đến.
Hộp đựng đồ ăn cao cấp có tác dụng đặc biệt giữ nhiệt và mùi thức ăn được đậy kín hoàn toàn mà được bảo quản, khi mở ra, mùi hương hấp dẫn lan tỏa trong không khí, ngay cả khi anh trợ lý chuẩn bị bước ra cửa cũng bất giác ngoái nhìn, nuốt nuốt nước miếng.
Ngưu Tình theo bản năng rầm một tiếng, vội nhìn về phía hai người khác có mặt ở đây—— Cẩu Lương vẫn còn lải nhải mà giáo huấn Hạ Sùng Phong không yêu quý thân thể, mà lực chú ý của người kia cũng ở đồ ăn và trên người Cẩu Lương —— đều không có chú ý phản ứng mất mặt của mình vừa rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hai mắt như lửa nóng mà nhìn về phía đồ ăn ngon mắt trong hộp.
Hộp đồ ăn hai tầng 35x35CM, tưởng chừng không chứa được bao nhiêu, nhưng không ngờ trong đó lại có một hang động.
Hộp thức ăn đặc biệt được chia thành bốn ô ở mỗi tầng, phần giữa thì đặt một ống tròn đựng canh. Trên mỗi ô là một phần đồ ăn nhỏ nhưng màu sắc và hương vị thơm ngon, chủng loại cũng rất phong phú: cá kho cà tím, khoai tây bào sợi, rau xanh xào khô, củ mài xào mộc nhĩ, cá hấp miếng, gà viên sốt mật ong, nghêu nhật sốt tỏi bằm, thịt viên kho tàu đầu sư tử..... Vặn nắp ống canh, mùi thơm của canh sườn heo rong biển tràn ra khiến người ta ngón trỏ động đậy!

"Thật ra, em sống lâu như vậy cũng chưa từng gặp một sinh vật biếng ăn nào...... Anh mau ngồi xuống đi, nếm thử xem."
Buổi sáng ở trong hình ảnh theo dõi của hệ thống nhìn đến Hạ Sùng Phong ăn hai miếng liền tuỳ hứng mà đem đồ ăn lãng phí, hắn không biết trong lòng cậu muốn gặp hắn đến mức nào đâu, bây giờ nghe được lý do như vậy, Cẩu Lương tỏ vẻ không thể phàn nàn —— trong thế giới quan của Cẩu Lương, người mắc bệnh chán ăn quả thực giống như con người tự sát bằng cách uống thuốc độc vậy, tràn ngập hồn lực phụ!
May mắn thay, cậu đến đây với mục đích thuần túy là móc nối mục tiêu, đặc biệt làm ra nhiều món ăn hơn.
Hạ Sùng Phong có vẻ rất ngoan ngoãn, sau đó nói lời cám ơn với Cẩu Lương, liền ngồi xuống dưới, an tĩnh mà ăn lên.
Cẩu Lương lộ ra tươi cười vừa lòng.
Tiểu quỷ trong nội tâm của Hạ Ảnh đế không chịu cô đơn lại chui ra: Thật tuyệt ~~~ đồ ăn do streamer nhỏ làm ra cũng đáng yêu như má lúm đồng tiền của cậu vậy ~~~~
Ngưu Tình khẩn trương mà nhìn, sợ hắn giây tiếp theo liền nhổ ra: Hạ ảnh đế ưu nhã ăn cơm như vậy dường như là chuyện của đời trước, cảm động rơi nước mắt.GIF
Chất lỏng tiết ra nhanh chóng trong miệng thôi thúc cô ăn cơm, Ngưu Tình kích động khó nhịn mà mở hộp thức ăn mà Cẩu Lương đã đưa cho cô —— rồi im lặng đóng lại.
Ngưu Tình: Cô yêu thích nhất chính là đồ ngọt a! Chúa ơi, vì sao muốn cho nam thần của cô cũng yêu đồ ngọt!!! Thương tâm muốn chết.JPG
Cô nhìn về phía Cẩu Lương, quả thực hoài nghi cậu là thiên thần ông trời phái xuống dưới cứu vớt nam thần. Mà thiên thần lúc này đang kéo một chiếc ghế gấp ngồi đối diện với Hạ Sùng Phong, đôi tay ghé vào lưng ghế, sườn mặt gối lên cánh tay, tính trẻ con mà cười, chuyên chú nhìn nam thần, dường như đang thưởng thức một màn biểu diễn hoa lệ, xem đến thích thú.
Nhưng mà......
【 Cẩu Lương: Hắn ăn luôn độ hảo cảm rồi sao?!!! 】
【 Trong biển ý thức đã lâu không mưa rền gió dữ, hệ thống run bần bật: Chủ, chủ nhân, bình tĩnh!!! 〒▽〒. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.