*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Minori Hà gia. Để bố mẹ Hà gia không cần vội vàng bưng trà rót nước chiêu đãi, Thời Vũ không tốn nhiều miệng lưỡi, nói thẳng ý đồ đến: "Chú, cô, cháu hôm nay tới thăm là muốn nhờ cô chú để ý trạng thái tinh thần của Hà Lâm. Để cô ấy nhập học khi chưa bình phục, không tránh khỏi nguy hiểm với các bạn học không hiểu rõ." Gương mặt tươi cười ngọt ngào của Hà Lâm cứng đờ. Sau khi Hà Căng qua đời, trạng thái tinh thần của cô rất không ổn định, một mặt cô thực sự không chịu đựng nổi đả kích khi thấy cái chết của em gái song sinh, nguyên nhân một mặt còn lại là gì, chỉ sợ chỉ có trong lòng cô mới rõ ràng. Bởi vậy, cô giống Thời Vũ cũng tạm nghỉ học một năm ở nhà, để được bác sĩ tâm lý tư vấn và giải tỏa. Cho đến hai tháng trước, khi nghe nói Thời Vũ muốn đi học trở lại, Hà Lâm mới trở về trung học số một bắt đầu học kỳ mới. Thời Vũ rất không kiên nhẫn với cô, dứt khoát chuyển trường nhanh chóng. Vốn nghĩ rằng có thể né tránh cô ở trên tang lễ của Hà Căng, Thời Vũ đã thẳng thừng cảnh báo Hà Lâm sau này ít đến thăm mộ Hà Căng, để không làm bẩn con đường Hoàng Tuyền của cô ấy. Nhưng không ngờ rằng hắn vẫn đánh giá thấp Hà Lâm, sau khi hắn đi học ở Nhạc Thành, cô vẫn giả bộ như không có việc gì mà chuyển trường tới đây. Bố mẹ Thời Vũ và hai vị phụ huynh Hà gia hiển nhiên cũng không ngờ rằng những gì hắn định nói hóa ra lại như thế này, trong phòng yên tĩnh lại. Hà Lâm rơm rớm nước mắt, cô nói một cách yếu ớt và đáng thương: "Anh Thời Vũ, anh làm sao vậy, vì sao anh lại nói em như vậy...... Là em làm sai cái gì khiến anh tức giận sao?" Thời Vũ cũng không thèm nhìn cô, lấy ra hai tệp tư liệu đưa cho cha mẹ Hà gia, nói: "Chú cô, cái này hai người hẳn là không xa lạ chứ?" Bọn họ đương nhiên không xa lạ. —— đây là báo cáo khám nghiệm tử thi và bệnh án của Hà Căng, là sự tồn tại mà bọn họ không dám động đến nhưng không bao giờ quên một chữ, hàng đêm tra tấn bọn họ. Mẹ Hà Lâm lập tức có chút kích động, nhịn giận dữ hỏi: "Tiểu Vũ, cháu rốt cuộc muốn nói gì?" Bố Hà Lâm thì đem hai tệp tư liệu lật ngược lại, vừa an ủi vợ đang xúc động thương tâm, vừa nhìn về phía Thời Vũ dò hỏi, trong mắt mang theo không tán thành. Hai vợ chồng trong lòng tràn đầy đau xót khi nghĩ đến con gái đã mất của mình, không để ý rằng khi Hà Lâm nhìn thấy tiêu đề trên túi hồ sơ, huyết sắc trên mặt thoáng chốc biến mất. "Hà Căng lúc còn sống đã phải nhập viện 57 lần vì nhiều lý do khác nhau, nhưng hai trường hợp nghiêm trọng nhất, là khi cô ấy 5 tuổi bị viêm phổi do sốt cao, và năm 13 tuổi cô ấy phải nhập viện do không được cung cấp máu đến trái tim." Thời Vũ nói: "Tuy nhiên, cháu nghĩ rằng hai người có thể không biết Hà Lâm đóng vai trò gì trong việc này." "Cô ấy bởi vì không muốn bị hai người đưa đến nhà bà ngoại một mình, vì vậy cô ấy đã lên kế hoạch làm bản thân bị ốm trước khi khởi hành một ngày, không khéo ngày đó Hà Căng bởi vì luyến tiếc thời gian dài xa nhau với chị gái, nên đã ngủ chung với cô. Cho dù Hà Lâm cũng hiểu rõ, hai người làm như vậy vì muốn mang Hà Căng nằm viện trong một thời gian dài, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật tim, nhưng cô ấy vẫn làm như vậy." "Lần thứ hai, là cô ấy cố tình mặc quần áo của Hà Căng, giả dạng làm Hà Căng tới gần cháu. Cô ấy biểu diễn thực vụng về, cháu liếc mắt một cái liền nhận ra cô ấy, chỉ là cháu không nghĩ tới Hà Căng bởi vì bị lấy đi thuốc dự phòng trên quần áo, mà lên cơn sốc phát bệnh suýt nữa bỏ mạng......" Bố mẹ Hà Lâm kinh hãi mà mở to hai mắt. Thời Vũ tiếp tục nói: "Những việc này Hà Căng không muốn cùng cô ấy so đo, nhưng cháu nghĩ hai người có quyền được hiểu rõ sự tình. Tuy nhiên, đây không phải mục đích chính cháu đến đây hôm nay." "Chú cô," hắn tạm dừng trong chốc lát, mới nói: "Hai người có biết, nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Hà Căng không?" Cẩu Lương lúc trước từng nghe Thời Vũ nói qua, nhưng lúc này Thời Vũ kể lại càng cụ thể, những chi tiết đáng sợ được tiết lộ. "...... Sau khi Hà Căng bị cô ấy đẩy ra, cháu muốn đem Hà Lâm giao cho những người khác bắt lấy cô ấy, nhưng Hà Lâm không chịu phối hợp, còn ra vẻ sợ hãi mà quấy nhiễu ngăn cản cháu. Cháu đành phải mang theo cô ấy cùng nhau bơi về phía Hà Căng, vốn dĩ cháu định giữ chặt cô ấy, nhưng là ——" hắn nhắm mắt lại, miệng phun khí lạnh: "Hà Lâm đá văng cô ấy ra." Hắn chỉ cho bọn họ xem vùng bụng của Hà Căng đã chịu những vết thương trên báo cáo khám nghiệm tử thi. Vết thương này và những vết thương khác trên cơ thể Hà Căng được phỏng đoán là do va chạm vào đá gây ra vết thương trí mạng. Ai có thể nghĩ rằng đó là do con người tạo ra chứ? Mà bên trên viết rành mạch, vết bầm này nghiêm trọng hơn những vết thương khác trên cơ thể cô ấy. Có thể thấy được, người gây ra vết thương cho cô ấy có bao nhiêu dùng sức, hạ bao nhiêu nhẫn tâm! "Cháu rất chắc chắn, khi làm chuyện này, tinh thần Hà Lâm rất tỉnh táo." Thời Vũ nói. "Không, không phải như thế, anh Thời Vũ anh vì sao muốn nói như vậy —— em không có, em thật sự không có! Em gái là bị chết đuối, không phải em, em không có làm việc đó, em không có!" Hà Lâm sắc mặt trắng bệch ngã ở trên sô pha, trong ánh mắt của cô tất cả đều là kháng cự và hoảng sợ—— cô chỉ đơn giản là không muốn đối mặt, không chấp nhận sự thật bị bại lộ, không có chột dạ cũng không có áy náy. Bố mẹ cô ngơ ngác nhìn Thời Vũ hoàn toàn không có phản ứng gì, mà bố mẹ Thời Vũ thì giật mình nhìn qua nhìn lại giữa con trai và Hà Lâm, nhất thời cũng không biết nói gì. Thời Vũ còn không dừng lại. "Trước kia Hà Căng từng nói với cháu, lý do Hà Lâm làm những việc này, là bởi vì cô ấy thích cháu, thích mà không được. Cháu không chấp nhận những lời biện minh như vậy!" Thời Vũ cười lạnh, "Cô ấy chỉ là ghen tị thôi, không hơn không kém. Cho dù cô ấy thật sự thích cháu, điểm này, ngoài việc khiến cháu thấy ghê tởm không có bất kỳ ý nghĩa gì khác." "Lúc còn sống, Hà Căng không muốn đem những việc này nói cho hai người, bởi vì cô ấy cho rằng mình không sống được bao lâu, hai người còn muốn dựa Hà Lâm dưỡng lão. Cháu vốn dĩ cũng không có lập trường nhúng tay quản những việc này, nhưng Hà Lâm một lần nữa khiêu chiến điểm mấu chốt của cháu." Thời Vũ rốt cuộc nhìn về phía Hà Lâm, "Tôi đã cảnh cáo cô, không nên có ý đồ tổn thương Thích Trình. Tôi nghĩ, cô cũng cần hiểu rõ một đạo lý: Không phải mỗi lần phạm sai lầm, người khác đều có nghĩa vụ bao dung cho cô." "Những việc cần nói cháu đã nói hết, chú cô, hy vọng hai người có thể nhìn thẳng vào vấn đề này. Kết quả cháu muốn rất đơn giản, đừng để cô ấy lại đến quấy rầy cuộc sống của cháu." Cuối cùng Thời Vũ nói: "Cháu không phải Hà Căng, sẽ không tha thứ cho sự ác độc của cô ấy hết lần này đến lần khác." Đi ra khỏi Hà gia, mẹ Thời nghe thấy tiếng thét thất thanh ở phía sau, mẹ Hà Lâm suy sụp nói: "Thời Vũ nói có phải sự thật hay không? Có phải con hại chết em gái hay không! Có phải hay không?!", bà cũng không kìm được nước mắt. "Tiểu Vũ, con......" "Mẹ, chuyện của Hà Lâm không liên quan đến chúng ta." Thời Vũ đánh gãy lời bà, ngoảnh mặt làm ngơ với gia đình đang sụp đổ phía sau—— Cẩu Lương cong cong khóe miệng, đây mới là gương mặt thật của Thời Vũ, bình tĩnh gần như vô tình. 【 Nghe thấy tiếng cười của cậu, hệ thống nghi hoặc: Chủ nhân, Hà Lâm xui xẻo rất đáng để vui mừng sao? 】 【 Cẩu Lương: Cô ta và ta có quan hệ gì đâu? Chẳng qua...... Ta phát hiện, mục tiêu nhỏ chúng ta thật là càng ngày càng đáng yêu. 】 【 Hệ thống nhớ rõ chủ nhân nào đó nghiến răng nghiến lợi nói muốn xé xuống gương mặt tươi cười dễ thương.JPG:...... Ha hả. 】 * Ngày hôm sau, Thời Vũ sớm đợi bên ngoài cửa nhà của Cẩu Lương. Cẩu Lương thưởng thức điểm mù lớn vài phút, lúc này mới ngâm nga rời giường mở cửa, kéo ra câu đối hai bên cánh cửa, cười tủm tỉm với hắn, nói: "Nha, bạn trai thân ái, chúng ta xem như là tâm hữu linh tê* sao?" * Tâm hữu linh tê (心有灵犀): Linh tê, cổ nhân coi tê ngưu là linh thú, giữa sừng của nó có vân trắng như tơ, nối liền hai đầu, có độ cảm ứng cao; cả cụm ý chỉ song phương tâm ý tương thông, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Sáng sớm hơi lạnh, ánh nắng hơi say, cậu mỉm cười. Đại khái khoảnh khắc này quá mức đẹp, Thời Vũ giơ tay xoa xoa đầu tóc rối bù của Cẩu Lương, bất giác nở nụ cười. 【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: 93! 】 Cẩu Lương hai mắt sáng lên, ngửa đầu hôn hắn một cái vang dội —— moah. Không nếm được tư vị ngọt ngào, nhập khẩu vẫn bí mật mang theo hồn lực phụ hàng lậu, cậu trở mặt không nhận người mà chặn Thời Vũ đang muốn đòi hôn, phồng mặt lên nói: "Tôi chưa có đánh răng đâu." Trong lòng lại nói thầm: Tính tình thật lớn, đây là biến tướng cấm ăn sao cấm ăn sao cấm ăn sao! Hệ thống: Ta thực sự không muốn phàn nàn về cái nồi này là của ai. Bữa sáng, Cẩu Lương lấy cớ rằng đồ ngọt có thể khiến tâm trạng tốt hơn kỳ thật cậu đã lén lút báo thù việc nhịn ăn của mình, bí mật thay đổi thực đơn ↓↓ Bánh mì nướng mật ong ( độ ngọt plus),chè trứng ( độ ngọt plus),sữa chuối ( độ ngọt plus) —— nhìn Thời Vũ ngoan ngoãn ăn xong, Cẩu Lương cười khanh khách mà nhìn lướt ra ngoài cửa sổ: Ừm, thời tiết hôm nay thật đẹp.
Cậu cùng Thời Vũ nói: "Bạn cùng bàn, yêu cầu ngày hôm qua đã nói tốt rồi, cậu không thể chống chế nha." Thời Vũ nhìn chòm râu trắng đục trên môi, ánh mắt thâm thúy trở nên ấm áp hơn: "Cậu không hỏi tôi muốn gì trước sao?" Cẩu Lương: "Người tuyệt vời như tôi có gì mà làm không thành chứ? Cậu chỉ cần nhớ kỹ yêu cầu của tôi là tốt rồi." Thời Vũ: "Ồ, là gì vậy?" Cẩu Lương vẻ mặt xinh đẹp: "Bắt đầu từ giây phút này, đừng giả trang là những người tầm thường trong tâm trí của cậu, chỉ cần nghĩ đến tôi, bảo trì tâm tình tốt. A, đúng rồi, càng quan trọng là, từ giờ đến thứ bảy không được phép handjob*, đến lúc đó tôi sẽ tự mình nghiệm thu." *Nguyên văn 打手枪- dǎ shǒuqiāng. Thời Vũ: "......" Lông mày của Thời Vũ nhảy dựng khi hiểu được mục đích của cậu, rụt rè gật gật đầu nhấp môi. "Còn cậu thì sao?" Cẩu Lương có chút chờ mong hắn đưa ra yêu cầu càng "theo đuổi" hơn với mình, lại không nghĩ rằng Thời Vũ nói: "Tôi...... Muốn mang cậu về nhà." "...... A?" Thấy hắn vẻ mặt sửng sốt, Thời Vũ nở nụ cười, lặp lại mà nói: "Tôi muốn mang cậu về nhà, ra mắt ông bà và bố mẹ." Ngay sau đó, hắn nhướng mày nói: "Nguyện ý đánh cuộc, chấp nhận chịu thua rồi ư?" Cẩu Lương:...... Phép khích tướng này, tôi phục! * Khi Cẩu Lương và Thời Vũ bước vào phòng học, tiếng đọc sách lanh lảnh buổi sáng bỗng dưng ngừng lại. Vỗn dĩ Thời Vũ muốn chờ phong ba qua đi mới cùng Cẩu Lương trở lại trường, nhưng Cẩu Lương lại rất kiên quyết. Cậu nói quản không được miệng người khác, chẳng lẽ phải quản chân chính mình ư? Điểm quyết định trong cuộc chiến với một người phụ nữ ba hoa là oan gia ngõ hẹp người dũng cảm hơn sẽ thắng, mà thứ cậu không thiếu nhất chính là dũng khí. Nhưng chân chính đối mặt những ánh mắt dò xét này, Thời Vũ vẫn trầm mặc. Trái lại với Cẩu Lương, tươi cười trên mặt cậu vẫn không mất, thậm chí còn mở rộng hơn, giơ giơ tay nói: "Chào mọi người, tôi không sửa tên gọi quốc kỳ, không cần hành lễ nhìn chăm chăm vào tôi một cách nghiêm túc như vậy." Cho dù tâm tư của mọi người khác nhau, cũng có vài bạn học bị cậu trêu trọc đến bật cười. Bầu không khí đông lạnh dễ dàng bị phá vỡ vì tươi cười của cậu —— hầu hết các bạn học trong lớp đều đã ăn đồ ăn chuyên dụng độc nhất vô nhị mà Cẩu Lương làm, cái gọi là ăn nhờ người ngắn nhất, cho dù có ngầm nói những lời rất khó nghe, nhưng khi đối mặt cũng không thể chế giễu Cẩu Lương. Cũng có người mạnh dạn hỏi cậu không sao chứ, Cẩu Lương thản nhiên mà tiếp nhận thiện ý như vậy, mỉm cười đáp lại. Còn những ánh mắt né tránh hoặc ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cậu chỉ coi như không biết. "A Trình, cậu có khỏe không?" Lý Lâm Linh thật cẩn thận hỏi. Trần Lý Bạch lôi kéo cô, muốn nhắc nhở cô đừng chọc vào miệng vết thương của người ta —— hắn cảm thấy hiện tại Cẩu Lương muốn duy trì vẻ vân đạm phong khinh* cũng vô cùng khó khăn, bọn họ là bạn bè cần phải toàn tâm toàn ý phối hợp biểu diễn ngẫu hứng "Ta không care" với cậu ấy. Cẩu Lương cũng không để ý, ngược lại hỏi cô tại sao mắt cô lại đỏ. Lý Lâm Linh xấu hổ cười một cái. Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô và Trương Tiêu, hai cô gái cảm xúc mãnh liệt ôm đầu khóc thật lâu, buổi tối cũng không ngủ ngon, hiện tại hai người đều đeo một đôi mắt cá vàng. Trần Lý Bạch thấy cậu thật sự không ngại bị nói đến việc này, lúc này mới hạ giọng hỏi: "Nơi trên ảnh chụp là WC tòa nhà thực nghiệm phải không?" Tuy rằng ảnh chụp rất nhanh bị người hack, nhưng hắn vẫn nhận ra được. "A Trình, là ai làm chuyện quá đáng với cậu như vậy? Câu nói đi, tôi kêu mấy anh em tới đánh chết hắn nha!" Biểu tình của Trần Lý Bạch không phải là nói giỡn. Cẩu Lương có chút kinh ngạc, nhìn thấy hắn lòng tràn đầy phẫn nộ cũng không thấy ngoài ý muốn. Cậu nhóc này tuổi trẻ xúc động lại coi trọng nhất nghĩa khí, lúc trước Chiêm học bá người ta làm trò trước mặt học sinh toàn trường cũng chưa dám làm hành vi mất phong độ, ngược lại là hắn đứng ra đánh mình một đấm, còn không phải là ví dụ tốt nhất sao? Nghĩ đến đây, cậu nhếch khóe miệng, ác ý mà nhìn Trần Lý Bạch: "Cậu thật sự muốn biết?" Trần Lý Bạch thẳng thắn gật đầu, chỉ cần Cẩu Lương chỉ ra và xác nhận, hắn liền cùng đối phương thề không bỏ qua. Cẩu Lương cười nhạo, tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, lạnh nhạt mà nói: "Tôi chỉ sợ cậu không thể giúp tôi làm việc này." Trần Lý Bạch giật mình, còn muốn truy tìm nguyên do, nhưng Cẩu Lương giống như bị chọc giận, không cho hắn sắc mặt tốt —— thậm chí còn không bằng so với lúc đầu khi cậu gây phiền toái cho mình. Khi đó Cẩu Lương tuy rằng trừng mắt lạnh nhạt, nhưng lại rất dễ tiếp cận, mà lúc này Trần Lý Bạch lại cảm thấy mình hoàn toàn bị bài xích. Trần Lý Bạch có thể giữ một vị trí nhỏ ở top 10 toàn khoá trước đó, đủ thấy hắn không phải một kẻ ngu dốt. Hắn nhanh chóng ý thức được, chính mình bị giận chó đánh mèo. Mà lý do bị giận chó đánh mèo...... Hắn khó tin mà theo bản năng nhìn về phía vị trí bên kia tay của mình —— Chiêm Vĩnh Triết. Toàn lớp đều ở trong tối ngoài sáng chú ý góc này, ánh mắt bọn họ nhìn theo Trần Lý Bạch, chỉ thấy sắc mặt Chiêm học bá lúc đỏ lúc trắng, biểu tình lại chột dạ. Nhìn thấy điều này, bọn họ còn gì không rõ chứ? Bọn họ khiếp sợ, không thể nào nghĩ tới người bắt nạt Cẩu Lương như vậy lại là Chiêm Vĩnh Triết! —— cho dù chỉ nhìn đến một bức ảnh, nhưng nháy mắt nhìn thấy hình ảnh ghê người bị dừng, đủ để chứng minh nguyên chủ đã từng gặp qua tổn thương không thể chịu nổi đến mức nào, cách làm của Chiêm Vĩnh Triết không còn là để trút giận hay cảnh cáo, mà là hành vi nhục nhã không nhân tính nhất! Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy không rét mà run. Trong đó Trần Lý Bạch cảm xúc sâu nhất. Tuy rằng hắn dùng những lời nói ác độc còn vung tay đánh nhau với Cẩu Lương vào ngày nhật ký nguyên chủ bị công khai, nhưng sau đó, hắn có thể nhanh chóng vứt bỏ hiềm khích mà tiếp nhận Cẩu Lương, không phải vì Cẩu Lương có chỉ số thông minh vượt trội hay làm đồ ăn ngon. Mà bởi vì hắn biết rõ, thời gian đã hơn một năm cùng lớp này, cho dù Thích Trình yêu thầm Chiêm Vĩnh Triết, cũng chưa từng quấy rầy đối phương, cũng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với Chiêm Vĩnh Triết khiến hắn khó xử. Thậm chí, cậu cũng không có lộ ra thông tin gì, nếu không bị người có ý đồ muốn tung tin*, cái gọi là tin giựt gân "Thích Trình yêu thầm Chiêm Vĩnh Triết" chỉ như bùn dưới đáy nước, không ai ý kiến. *Bạo liêu '爆料': Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc không. Còn về nhật ký của cậu bị công khai, đã điều tra rõ là Ngô Dũng cố ý vì có thù oán với Chiêm Vĩnh Triết. Thật muốn so đo, ngược lại là nguyên chủ bởi vì Chiêm Vĩnh Triết vô duyên vô cớ mà tai bay vạ gió, làm mất mặt trước toàn bộ học sinh trong trường, không thể phân trần rõ ai là nguyên nhân ai là kết quả. Theo ý kiến của hắn, tuy rằng từng có ghê tởm*, nhưng nguyên chủ cũng không có sai. Mà Cẩu Lương là người vô cùng có nhân cách mị lực*, Trần Lý Bạch đã xoay chuyển ấn tượng đầu tiên của mình mà thật lòng coi cậu như một người bạn giống Chiêm Vĩnh Triết có thể máu chảy đầu rơi, cũng không đáng bất ngờ. *Nguyên văn 'Cách ứng' (膈应):một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. *Nhân cách mị lực: Nghĩa là một người có sức mạnh rất hấp dẫn về tính cách, khí chất, năng lực và phẩm chất đạo đức. Như vậy, dưới tình huống nguyên chủ an phận như thế, Chiêm Vĩnh Triết bởi vì phát hiện đối phương thích mình mà làm ra chuyện như vậy, đó không chỉ là quá đáng. Ánh mắt Trần Lý Bạch nhìn về phía Chiêm Vĩnh Triết bỗng dưng thay đổi, nhất thời cảm thấy Chiêm Vĩnh Triết người từng là bạn cùng trường cấp hai trở lên vô cùng xa lạ. Lý Lâm Linh là người tính tình nóng nảy, lúc này là người đầu tiên không nhịn được vỗ bàn đứng lên: "Chiêm Vĩnh Triết, hoá ra là cậu!! Cậu, cậu......" Trong mắt cô núi lửa bùng nổ, lại vì quá kích động mà nói không ra lời. Chiêm Vĩnh Triết cúi đầu xấu hổ. Cẩu Lương cười lạnh, ngay sau đó từ cặp sách cầm một hộp thạch trái cây sữa bò tự chế đặt trong tay cô, nói: "Không cần tức giận như vậy, ngồi xuống đi, lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không nợ hắn. Từ chuyện lần trước, mặc kệ là tôi, hay là hắn, là ân là oán toàn bộ xóa bỏ hết." Lý Lâm Linh hơi hơi hé miệng, đột nhiên ôm hộp đồ ăn gào khóc. Cẩu Lương: "......" Thời Vũ: "......" Trần Lý Bạch nói nhỏ: "Này, nhiều người như vậy, cậu có thể nhịn một chút hay không?" Lý Lâm Linh căn bản không để ý tới hắn, vẫn còn khóc đến chuyên tâm. Cẩu Lương coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Trần Lý Bạch, sau khi lấy cuốn sách mà Thời Vũ đặt trên bàn, dường như công phu dưỡng khí của Chiêm Vĩnh Triết không đủ, hắn đi về phía Cẩu Lương với vẻ mặt ủ rũ nói rằng muốn nói chuyện một mình với cậu. Cẩu Lương lẳng lặng mà nhìn hắn, đột nhiên cười, đứng dậy. Thời Vũ giữ chặt Cẩu Lương, người sau hỏi hắn: "Cậu cũng muốn cùng nhau đi sao?" Thời Vũ quả nhiên đứng lên, Chiêm Vĩnh Triết có ý muốn từ chối sự can thiệp của người thứ ba, cuối cùng vẫn là trầm mặc mà đi phía sau hai người. Hắn ở trong lòng lặp lại câu xin lỗi mà đã rối rắm diễn thử một ngày một đêm, chỉ lo nghĩ làm thế nào mở miệng mong được Cẩu Lương tha thứ, chờ dừng lại mới chú ý tới nơi bọn họ đến chính là WC phòng thí nghiệm —— nơi chứa đầy hồi ức đau khổ của nguyên chủ. Chiêm Vĩnh Triết sắc mặt đại biến. Cẩu Lương để lại hai người bọn họ, tự mình đứng ở vị trí khi cậu tỉnh lại kia, ngữ khí không chút do dự nói: "Ở ngay chỗ này. Ngày đó tôi đã hư thoát* mà ngồi ở chỗ này, tất cả các cậu đều bỏ đi, không ai để ý tôi bị thương nghiêm trọng đến mức nào, cũng không ai nghĩ tới, tôi còn có sức lực thoát ra khỏi đây hay không." *Hư thoát - '虚脱': Suy tim và tuần hoàn máu đột ngột do mất máu nhiều, mất nước, nhiễm độc, bệnh truyền nhiễm, v.v. Các triệu chứng chính là giảm nhiệt độ cơ thể và huyết áp, mạch yếu, đổ mồ hôi lạnh, làn da nhợt nhạt. "Chờ tôi từ trong hôn mê tỉnh lại, cả người đau đớn đã không cảm giác." "Tôi rất lạnh, khi ho khan nhổ ra tất cả đều là tơ máu. Sau đó, bác sĩ nói, tôi lúc ấy nội tạng bị xuất huyết, có khả năng bỏ mạng bất cứ lúc nào." "Người nhà của tôi, giáo viên bạn học của tôi...... Không có người nào biết tôi ở chỗ này, cũng không có người quan tâm tôi đã gặp chuyện gì, có thể chết ở chỗ này hay không. Nếu không phải...... Thứ hai đó, cũng sẽ không có sự kiện thông báo chấn động toàn trường, mà là người vệ sinh nào đó, giáo viên hay là bấy kỳ một người nào, cuối cùng phát hiện thi thể của tôi ở chỗ này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]