Sau khi nghiến răng nghiến lợi từ chối, tôi liền tính nói lời bái bai với hắn ta.
Mặc dù là Yến Thâm đưa tôi về nhà, nhưng mà tâm tình để cảm ơn của tôi lúc này một chút cũng không có, thậm chí còn muốn lột cả cái áo sơ mi hắn đang mặc kia, cho hắn đứng trước xe làm người mẫu khỏa thân hứng gió lạnh cả đêm.
Ai ngờ chân vừa mới chạm đất, phía ghế lái bên kia cũng truyền tới tiếng sập cửa cái rầm.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, người này đã vòng qua cốp sau, xách hai cái túi đi siêu thị ra.
Tôi nghi hoặc: “Không phải anh ăn cơm nhà tôi một bữa xong còn định thanh toán cả tiền thức ăn đấy chứ.”
Yến Thâm tiến lên phía trước mấy bước, cùng tôi sóng vai: “Đi thôi.”
Đi?
Đi nơi nào?
Tôi đứng ở trong thang máy, nhìn người bên cạnh mình mà rơi vào trầm tư.
Khi con số trong thang máy dần dần tăng lên, tôi cứ nhìn trân trân vào cánh cửa thang máy đã được bác gái dọn vệ sinh lau đến bóng loáng, vô vọng hỏi: “Anh mua thức ăn là để tới nhà tôi nấu cơm?”
Hắn đáp: “Sáng nay xem tủ lạnh của em, thấy bên trong không còn gì.”
Hóa ra thật sự là tới trả thức ăn đó nha.
Tôi cảm động: “Ông chủ Yến, anh thật tốt.”
122.
Tôi đã tự nghĩ hắn quá thân sĩ* rồi.
*Cách gọingười có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Hắn tuyệt đối không phải là tới để bồi đắp cho tủ lạnh nhà tôi.
Hắn chính là tới để ăn chùa.
Nhưng mà nghĩ lại nguyên liệu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-lam-sao-cung-doi-tuong-419-chia-tay-hoa-binh/1794841/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.