71.
Mẹ kiếp.
Tôi thật đúng là quỷ cơ trí.
Nói ra được lời này, tôi xấu hổ thấy mẹ.
Nhưng tôi chỉ xấu hổ trong lòng, đâu thể biểu lộ ra bên ngoài được.
Tôi trịnh trọng nhìn Yến Thâm, hi vọng hắn có thể biết khó mà lui, sau đó hết sức tự nhiên mà ngồi vào ghế phó lái, chúng tôi sẽ tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra, lái xe rời đi.
Không đúng, không đúng.
Tôi là 1, là cái bên trên đó đó.
Để Yến Thâm ngồi lên, vậy tôi có cái đếch gì mà xấu hổ?
Tôi bị chính mình thuyết phục, sau khi não bổ ra cảnh tượng hắn mặt đỏ ửng cắn chặt răng không phát ra tiếng khi được tôi ôm chơi xe chấn, hai con mắt tôi không kìm được mà sáng lóe lên.
Thế là tôi lại kích động vỗ vỗ đùi thêm hai cái nữa: “Cục cưng, mau đến đây.”
72.
Hai người hàng xóm sống ở tầng dưới nhà tôi đang xách túi nilon xuất hiện trước kính chắn gió.
Thanh niên tuổi tác nhỏ hơn một chút tinh thần rất tốt giơ tay chào hỏi tôi một cái: “Cố tiên sinh, ngày nghỉ mà anh vẫn dậy sớm như vậy hả!”
Một bầu nhiệt huyết của tôi bỗng nhiên bị quật ngã, thuật theo tình thế mà chui ra từ ghế lái phụ, mượn cơ hội mỉm cười giơ tay lên: “Không phải các cậu cũng vậy sao? Ngày nghỉ mà vẫn dậy sớm như vậy mua thức ăn.”
Thanh niên cười ha hả nhìn Yến Thâm đang dựa vào cửa kính, hướng tôi nháy nháy mắt: “Bạn anh hử?”
Tôi nhìn thấy người sống chung đứng cạnh cậu ta nhướng mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-luan-lam-sao-cung-doi-tuong-419-chia-tay-hoa-binh/1794836/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.