71. Mẹ kiếp. Tôi thật đúng là quỷ cơ trí. Nói ra được lời này, tôi xấu hổ thấy mẹ. Nhưng tôi chỉ xấu hổ trong lòng, đâu thể biểu lộ ra bên ngoài được. Tôi trịnh trọng nhìn Yến Thâm, hi vọng hắn có thể biết khó mà lui, sau đó hết sức tự nhiên mà ngồi vào ghế phó lái, chúng tôi sẽ tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra, lái xe rời đi. Không đúng, không đúng. Tôi là 1, là cái bên trên đó đó. Để Yến Thâm ngồi lên, vậy tôi có cái đếch gì mà xấu hổ? Tôi bị chính mình thuyết phục, sau khi não bổ ra cảnh tượng hắn mặt đỏ ửng cắn chặt răng không phát ra tiếng khi được tôi ôm chơi xe chấn, hai con mắt tôi không kìm được mà sáng lóe lên. Thế là tôi lại kích động vỗ vỗ đùi thêm hai cái nữa: “Cục cưng, mau đến đây.” 72. Hai người hàng xóm sống ở tầng dưới nhà tôi đang xách túi nilon xuất hiện trước kính chắn gió. Thanh niên tuổi tác nhỏ hơn một chút tinh thần rất tốt giơ tay chào hỏi tôi một cái: “Cố tiên sinh, ngày nghỉ mà anh vẫn dậy sớm như vậy hả!” Một bầu nhiệt huyết của tôi bỗng nhiên bị quật ngã, thuật theo tình thế mà chui ra từ ghế lái phụ, mượn cơ hội mỉm cười giơ tay lên: “Không phải các cậu cũng vậy sao? Ngày nghỉ mà vẫn dậy sớm như vậy mua thức ăn.” Thanh niên cười ha hả nhìn Yến Thâm đang dựa vào cửa kính, hướng tôi nháy nháy mắt: “Bạn anh hử?” Tôi nhìn thấy người sống chung đứng cạnh cậu ta nhướng mày một cái, cũng vội vàng nháy nháy mắt với cậu ta: “Đúng vậy, đúng lúc chúng tôi còn có chuyện phải làm, trò chuyện sau nha.” Cậu ta đứng ở hành lang vẫn vẫy tay tạm biệt, vô cùng phấn chấn mà hướng tôi làm khẩu hình: “Cố lên!” Tôi chui vào ghế phó lái, tùy ý để Yến Thâm thay tôi đóng cửa xe, giơ tay lên vuốt mặt một cái. … Cố gắng cái rắm ấy! 73. Nói đến người hàng xóm này, thật ra đã có một hồi ức không hề tốt đẹp về lần chạm mặt đầu tiên. Làm một số 1 gay trôi nổi trong vòng, dĩ nhiên tôi nhìn thấy người đẹp liền muốn đến làm quen một phát. Ngày nào đó, sau khi chuyển nhà không lâu, đúng lúc vô tình gặp được người thanh niên vừa nãy. Tôi mua nhà tầng 20, cậu ta cà thẻ, đèn biểu thị số 19 liền sáng lên. Tôi nhìn một cái, ai yo, gần như vậy, còn không phải là duyên phận hay sao! Tướng mạo cậu ta thanh tú, mùi vị rất sạch sẽ, không giống như người lăn lộn trong vòng. Nếu tôi muốn chơi, tuyệt đối sẽ không tìm chơi kiểu người sạch sẽ này, nhưng lại không nhịn được mở miệng tán vài câu. Cậu ta nói với tôi mình họ Kỷ tên Diễn, đang sống chung với người yêu. Cái kiểu lúc nói đến người yêu trên mặt liền hé ra ý cười của cậu ta làm hô hấp tôi ngừng lại, bỗng nhiên sinh ra chút khao khát. Sau khi đến tầng 19, cửa thang máy mở toang ra, một người đàn ông cao lớn đang mặc đồ ở nhà đứng bên ngoài. Quán sát người đàn ông cao lớn ấy thuận tay tiếp lấy đồ vật trên tay cậu ta, chín mươi chín phần trăm chính là người yêu mà cậu ta nhắc tới. Tôi không có ấn nút đóng cửa, đợi đến lúc nó tự đóng. Kỷ Diễn lễ phép nghiêng đầu chào tạm biệt tôi, tôi kéo ra chút ý cười, liền bị người đàn ông cao lớn kia trừng mắt. Tôi ở sau cánh cửa đã khép lại mà lòng tủi thân. Tôi rõ ràng chả có suy nghĩ làm cái gì sất á. 74. Yến Thâm ngồi bên ghế lái, nhìn tôi vẫn đang chăm chú lên cầu thang ngây người, đưa tay qua giúp tôi đóng chặt đai an toàn. Tôi giơ cánh tay lên: “Ông chủ Yến, dịch vụ phục vụ của anh rất chu đáo đó nha!” Yến Thâm ngồi thẳng trở lại, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Người vừa nãy là người quen của em?” Tôi sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ Yến Thâm không phải hứng thú với Kỷ Diễn rồi đấy chứ. Vừa nghĩ vậy, trong não tôi nhất thời nhảy ra hai hình ảnh. Hình ảnh thứ nhất, người bạn trai không biết tên của Yến Thâm đang cầm một con dao, cười ha hả nhìn tôi: Tiện nhân, đã câu dẫn bạn trai ta thì thôi đi, còn muốn giới thiệu người khác cho hắn. Hình ảnh thứ hai, người yêu Kỷ Diễn đang cầm một khẩu súng, nhếch môi cười nhạt: Ha ha, dám để người khác dòm ngó cừu con của ta? Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi. Tôi run run một cái, nói thật nhanh: “Cái người bên cạnh cậu ta chính là người yêu, tình cảm bọn họ khá tốt, hơn nữa hai người đều không phải người trong vòng! Anh muốn làm chi bằng làm bạn trai anh đi, anh không thể lại chạm vào người khác nữa!!” Yến Thâm thắng gấp xe, thần sắc phức tạp nghiêng đầu nhìn tôi: “Tại sao tôi lại muốn chạm vào người khác? Em nghỉ ngơi cho tốt trước đi.” Tôi: “… Hả?” Tôi: “… A.” …? Tôi cua hổng kịp. Cuộc đối thoại của tôi và hắn vừa nãy, sao tôi lại cảm thấy có chút không ăn nhập với nhau nhỉ? 75. Dẫu sao thì danh tiếng của Tiền Côn cũng vang dội, người đến xem triển lãm của ông ta đương nhiên không hề ít. Yến Thâm và tôi lượn quanh bảo tàng hơn nửa vòng, vẫn không tìm nổi một chỗ đậu xe, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một chỗ ven đường lúc nào cũng có thể bị đánh giấy phạt khóa xe lại. Tôi đứng bên lề đường, một bên chép miệng một bên cảm khái: “Còn không bằng bắt taxi tới, nếu bị phạt, số tiền phạt cũng đủ để đi đi về về rồi.” Yến Thâm không tiếp lời, bỗng nhiên chạm vào ngón tay tôi một cái: “Có lạnh không?” Tôi rụt lại: “Làm gì vậy?” Đây là muốn nắm tay? Yến Thâm không lên tiếng, ngược lại lại tiếp tục duỗi tay ra về phía tôi. Cảm nhận được động tác mờ ám của hắn, hai mắt tôi đều mở to. … Không phải chớ, thật sự muốn nắm à. Tôi nhìn quanh bốn phía, rất đông người đang đi về phía cửa chính, không ít cặp đôi đều tay lớn nắm lấy tay nhỏ, nhìn qua cực kỳ ngọt ngào. Giữa ban ngày ban mặt, tôi cảm thấy phải có chút kít thít. 76. Nếu như dù sao thì cũng phải nắm lấy bàn tay này, vậy tôi sao có thể để Yến Thâm nắm giữ chủ quyền được chứ? Tôi là một 1 đó nha, vĩnh viễn phải nắm giữ vị trí chủ đạo nha. Thế là tôi nâng cổ tay, chủ động nghênh đón. Năm ngón tay của tôi siết chặt lấy hắn, còn dán vào khe quần hắn cạ một phát. Cạ xong liền buông tay, chọc gheo nhanh, chạy cũng nhanh. Bên tai truyền tới tiếng kinh hô thất thanh của hai cô gái đằng sau. Tôi dương dương đắc ý liếc Yến Thâm một cái, lỗ tai hắn quả nhiên vọt lên màu đỏ. Thực ra đến cái tuổi này rồi, người biết xấu hổ thật là hàng hiếm. Tôi chợt nhớ đến hồi cao trung, cũng có thời kỳ động một chút là đỏ mặt. Nghĩ như vậy, tâm tình tôi cũng khoái trá không ít, cười híp mắt chọc hắn một câu: “Ông chủ Yến, thích được tôi nắm tay như vậy hả?” “Tay áo em bị lật rồi.” Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Đến đây, tôi giúp em chỉnh lại.” … Há. Thì ra mục tiêu của anh là tay áo của tôi. Được rồi. Hết hứng thú rồi, tôi đút tay vào túi quần. Thật phiềnn. Tôi lại không tự khống chế, đi chòng ghẹo Giáp phương ba ba của mình. Vừa nãy nhất định là tôi bị quỷ ám, mới cảm thấy bộ dáng kia của hắn đáng yêu kỳ lạ. 77. Sau khi cùng Yến Thâm quét vé vào cửa, tôi và hắn cùng nhau tiến vào phòng triển lãm. “Ông chủ Yến, anh có từng tìm tòi nghiên cứu về những thứ này không?” Yến Thâm hết sức thành thật lắc đầu: “Không có.” Tôi chọn phía bên phải đường, chân mày cau lại: “Tôi miễn cưỡng có thể kiêm làm xướng ngôn viên, lát nữa ra ngoài nhớ mời tôi uống ly cà phê đó.” Yến Thâm cười, nhìn qua không hề bài xích đối với điều đó: “Ừm, vất vả rồi.” Hẹn nhau cùng đi xem triển lãm là một hành động rất tao nhã, nơi này không chỉ có người theo đuổi nghệ thuật cùng chí hướng, còn không thiếu rất nhiều những người trẻ ‘đỉnh cao thời thượng’. Bảng thông báo cấm chụp hình sáng lòe mắt, tôi tự nghĩ những người đang giơ điện thoại chụp ảnh chung kia mù rồi mới không thấy gì hết. Đã chụp hình thì thôi đi, còn đứng trước tranh nửa ngày không thèm đi, không tìm được góc chụp tốt liền không thôi. Nếu đặt ở lúc bình thường, tôi căn bản lười quản những chuyện này, nhưng bạn nói xem đi xem triển lãm chung, bạn không thể làm trở ngại đến người khác được. Tôi muốn mở miệng dạy dỗ cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai kia, ngược lại sau lưng đã vang lên một âm thanh xa lạ trước. “Xin lỗi, nơi này không được phép chụp hình.” 78. Cái miệng vừa hé ra của tôi đóng lại, theo âm thanh quay đầu liếc một cái. Người tới vóc dáng không thấp, tướng mạo chất lượng cao, nhỏ hơn tôi ba bốn tuổi, dáng vẻ trẻ trung như vừa mới tốt nghiệp đại học. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng radar của tôi vang lên tít tít vui sướng. Tôi lặng lẽ nheo mắt lại, nhanh chóng phân biệt ra. Người này trăm phần trăm là đồng lọai. Cậu mặc quần tây màu be cùng sơ mi kẻ sọc, bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt làm cả người cậu ta trông sạch sẽ hoạt bát. Thanh niên chụp hình kia ngẩn người, thu điện thoại di động lại, không nói câu gì quay đầu đi mất. Cậu thanh niên cười nhạt đưa mắt nhìn cậu ta đi khỏi, hướng tôi và Yến Thâm cười một cái, quay người định rời đi. Tôi tiện thể liếc mắt nhìn tấm bảng đại diện ban tổ chức trước ngực anh ta, bên trên viết một cái tên: “Cảnh Bác Minh.” 79. Nếu cậu ta là một trong những người phụ trách triển lãm thầy Trần Côn, vậy chắc cũng không phải người bản địa rồi. Tôi và Yến Thâm tiếp tục đi về phía trước, thi thoảng cùng hắn trò chuyện một chút về lịch sử tranh sơn dầu, lúc ngẫu hứng còn có thể miệng lưỡi lưu loát mà kể một câu chuyện, thời gian trôi qua rất mau. Cho đến khi đi tới máy bán hàng tự động, nhìn Yến Thâm khom người lấy nước uống rơi ra, tôi mới hậu tri hậu giác nhớ lại một chuyện. Cảnh Bác Minh vừa rồi, nhìn qua còn hơi quen mắt. Tôi ngồi ở chỗ nghỉ ngơi suy nghĩ cẩn thận, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi từng gặp qua một người như vậy. Yến Thâm ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi tựa hồ đang có chút xuất thần, liền hỏi: “Mệt rồi?” Tôi lắc lắc đầu: “Không có, đang suy nghĩ về cái người vừa nãy.” Hắn quay đầu sang chỗ khác, không lên tiếng. Tôi bị hắn cắt ngang như vậy, mạch suy nghĩ cũng gãy rồi, vừa quay đầu liền nhìn thấy môi của Yến Thâm đang vểnh lên, sắc mặt nhìn như không tốt cho lắm. Tôi ngẩn người, ném lại y nguyên câu hắn vừa hỏi: “Mệt rồi?” Hắn nhìn tôi một cái, chậm rãi mở miệng: “Không.” Tôi nhìn dáng vẻ này của hắn thật giống là có chút mệt mỏi rồi, nhưng mà vốn dĩ lúc đầu hắn căn bản không hề có hứng thú với mấy thứ này, đi dạo nửa vòng mệt mỏi cũng là bình thường. Tôi nghĩ trong lòng hay là ngồi một lúc thì dẹp đường hồi phủ thôi, bỗng nhiên điện thoại di động trong túi rung lên. Móc điện thoại ra nhìn một cái, trên màn hình chỉ có hai chữ đơn điệu: Mẹ ruột. 80. Tôi vẫn không hiểu lúc này mẹ tôi gọi điện cho tôi làm cái gì. Tôi nhỏ giọng a lô một câu. Nghe âm thanh mẹ tôi cũng rất nhỏ, như đang cố đè cổ họng lại giống tôi vậy: “Con ở đâu thế?” Tôi đáp không ngừng: “Ở viện bảo tàng, sao vậy ạ?” Bà hỏi: “Hẹn hò với bạn trai phỏng?” Tôi gượng cười: “Ở đâu ra chứ?” Mẹ tôi nói: “Mới vừa rồi ta nhận lầm người, thấy bóng lưng một người rất giống con, kết quả tiến lên nhìn một cái___” Tôi chen mồm thật nhanh: “Phát hiện cậu ta không đẹp trai bằng con.” Mẹ tôi học tôi ha ha hai tiếng: “Phát hiện cậu ta trẻ hơn con.” … Đúng là mẹ ruột. Tôi nhức đầu xoa xoa thái dương: “Người gọi điện thoại đến chỉ để nói với con chuyện này?” “Không.” Mẹ tôi bỗng nhiên kho khan một tiếng: “Thằng bé bên cạnh con nhìn qua không tồi nhỉ?” Tôi: … Tôi vừa quay đầu lại, nhìn thấy mẹ tôi khoác tay bố tôi, đang đứng trước cái cây cách đó không xa, hai mắt đều sáng lên. ※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Yến Thâm: Bạn trai cho tôi làm em ấy…///
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]