Chương trước
Chương sau
Làn gió lạnh lẽo sắc bén như dao cắt liên tục hung hãn thổi ào ào trên chiến trường vị diện khiến đá chạy cát bay mù mịt, hai bóng người mơ hồ đang di chuyển trong gió. Phía trước bọn họ không xa là một ngọn núi lớn cao hàng ngàn thước, nhìn từ xa đã thấy trên sườn núi nứt ra tạo thành một khe cực lớn, đúng là tiêu chí đặc trưng của Dương Giác Sơn đã nói đến trên bản đồ.
"Đi!" Ánh mắt Lâm Lôi như điện quét qua vài địa điểm khả nghi ở chân núi.
"Hình như không thấy động quật nào". Bối Bối nói thầm.
"Bọn Lôi Tư Tinh dù ở đây cũng không thể nhìn thấy từ bên ngoài, chúng ta hãy dọc theo chân núi điều tra kĩ lưỡng một chút". Lâm Lôi nói xong liền cùng Bối Bối hoá thành hai đạo ảo ảnh nhằm hướng Dương Giác sơn bay tới.
Có mặt Lôi Hồng, thì dù ở núi non hoang vu hắn vẫn có thể kiến tạo một toà động phủ hoa lệ đẹp đẽ. Trong đại điện ở động phủ, Lôi Hồng đang khoanh chân an tĩnh tu luyện, đối với siêu cấp cường giả mà nói, khoảng thời gian vô hạn của cuộc đời đa số được họ dùng để tu luyện. Lôi Tư Tinh ngồi trên ghế, hai chân đặt lên bàn, trên mặt bàn bày la liệt hoa quả cùng một ít đồ ăn.
"Mông Đặc La thực hỗn đản". Lôi Tư Tinh cầm lấy cái đùi của một loài mãnh thú cắn một miếng lớn, nhớ lại sự việc ba năm trước vẫn cảm thấy tức giận, "Kiêu ngạo như vậy, chẳng phải do cậy đông người sao?"
Lôi Tư Tinh quay đầu nhìn Lôi Hông đang an tĩnh tu luyện, hô lên: "Này Lôi Hồng, đừng ngây ra như vậy làm gì. Cho dù vội vàng tu luyện cũng không lập tức đạt tới cảnh giới Đại viên mãn được đâu, mau tới đây uống rượu nói chuyện phiếm với ta đi".
"Được!"
Đôi mắt Lôi Hồng mở ra, ánh mắt như hoá thành thực chất nhìn về Lôi Tư Tinh, rồi chậm rãi đứng dậy đến ngồi đối diện.
"Bảo ngươi nói chuyện sao ngươi cứ im lặng vậy?" Lôi Tư Tinh bất đắc dĩ nói, thấy bộ dáng Lôi Hồng như vậy hắn cũng hết cách, "được rồi, ôi, nếu sớm biết sẽ thế này thì ta đã mang theo vài người nữa, cho dù lúc chiến đấu không giúp được gì thì khi buồn bực có người nói chuyện giải sầu cũng tốt. Nói đến chiến đấu, ta mà đạt tới Đại viên mãn nhất định sẽ khiến cho tên Mông Đặc La ấy muốn sống không được muốn chết không xong".
"Hắn đáng chết". Lôi Hồng cũng trầm thấp nói.
"Đúng, đáng chết!" Lôi Tư Tinh cười.
"Lôi Tư Tinh!" Một thanh âm sang sảng từ phía trên dọc theo thông đạo truyền tới, "Này, Lôi Tư Tinh, chúng ta tới đây!"
Ngay sau đó môt, tiếng "Ầm!" vang lên, hiển nhiên tảng đá chặn cửa thông đạo đang bị phá.
Hai người Lôi Hồng, Lôi Tư Tinh theo phản xạ đứng bật dậy nhìn nhau, trên mặt đều đầy vẻ vui mừng.
"Bọn Lâm Lôi đến!". Lôi Hồng mở miệng.
"Ha ha, đi nào, nhanh ra nghênh đón bọn họ". Lôi Tư Tinh là người đầu tiên bay vụt ra, Lôi Hồng không chậm chễ đi theo. Khi bọn họ vừa đến tiền viện thì đại môn đã bị phá vỡ, hai người Lâm Lôi, Bối Bối đang mỉm cười sóng vai mà đứng.
"Lôi Tư Tinh". Bối Bối vui sướng hô lên.
"Hô Hô, Bối Bối!" Lôi Tư Tinh lao đến ôm chặt Bối Bối, "tổ hợp vô địch của chúng ta lại tái hợp rồi".
"Lâm Lôi". Lôi Hồng nhìn về phía Lâm Lôi nở nụ cười, Lâm Lôi cũng mỉm cười gật đầu.
"Con mẹ nó!" Lôi Tư Tinh quay lại, đấm một phát vào ngực Lâm Lôi, "tiểu tử ngươi làm ta lo lắng gần chết! Lúc trước các ngươi bị con quạ đen Ô Mạn đuổi giết, ta không lo cho Bối Bối mà chỉ lo cho ngươi, dù sao hắn cũng không làm gì được Bối Bối. Nói gì thì nói ngươi cũng là đệ tử duy nhất của ta, nếu ngươi chết đi ta sẽ rất ân hận đấy".
Lâm Lôi cười khổ.
Đệ tử?
"Lôi Tư Tinh, chúng ta là huynh đệ, vốn cùng bối phận". Bối Bối bá vai Lôi Tư Tinh nói, "ngươi sao làm được sư phụ của lão Đại ta?"
"A ...". Lôi Tư Tinh rùng mình.
"Được rồi". Lôi Tư Tinh nhìn Lâm Lôi, "Dù sao muốn ngươi hiểu được Tử tinh không gian là ý của mẫu thân ta, ta nhường ngươi cho mẫu thân vậy! Nếu ngươi là đệ tử của mẫu thân, vậy ta và ngươi cùng bối phận, không tính toán nữa nhé".
Lôi Tư Tinh nói xong cười rộ lên, Lâm Lôi nghe xong trong lòng chợt động:
"Ồ? Thì ra lúc trước Lôi Tư Tinh làm như vậy, danh nghĩa là trừng phạt ta nhưng thực ra là vâng lời mẫu thân hắn mà chỉ dạy, là sự an bài của chủ thần sao? Nhưng vì cái gì mà chủ thần làm vậy? Ta cho tới giờ vẫn chưa gặp qua Tử kinh chủ thần mà?"
Bối Bối cũng nghi hoặc hỏi: "Lôi Tư Tinh, là mẫu thân ngươi ư? Là chủ thần an bài?"
"Đúng vậy, mà quan trọng nhất là mẫu thân ta muốn đưa quả Hồn thạch cho Lâm Lôi". Lôi Tư Tinh thì thầm, "Thực khiến người ta phải tiếc đứt ruột".
"Hồn Thạch? Ý ngươi là cục Hắc Thạch kia?" Lâm Lôi hỏi.
"Đúng". Lôi Tư Tinh gật đầu, "Quả là rất quan tâm. Hồn Thạch từ trước tới nay mẫu thân chưa từng đem cho người ngoài, ngươi là người đầu tiên. Ngươi nên biết, từng có chủ thần muốn xin mẫu thân ta một viên Hồn Thạch nhưng bà ấy cũng từ chối".
"Chủ thần muốn?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi, "Nó có tác dụng với chủ thần sao?"
"Với chủ thần có tác dụng không lớn". Lôi Tư Tinh lắc đầu nói, "Nhưng cấp cho Thượng vị thần thì tác dụng cực lớn".
Bối Bối kinh ngạc hỏi: "Lôi Tư Tinh, Hồn Thạch cùng Minh giới U Minh quả cái gì tốt hơn?"
"U Minh quả?" Lôi Tư Tinh cười nhạo, "U Minh quả có thể xem như bảo vật, nhưng mười U Minh quả cũng không đổi được một viên Hồn Thạch. Dù Hồn Thạch không có tác dụng nhiều với chủ thần, nhưng với Thượng vị thần là bảo vật thực sự. Lâm Lôi, ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó! Tương lai ngươi chỉ cần biết Hồn Thạch này rất trân quý là được, trong vô số vị diện chỉ có ta và mẫu thân là hai Tử tinh thần thú, nhưng cũng chỉ mẫu thân có khả năng tạo được Hồn Thạch cấp cho người khác".
Lâm Lôi, Bối Bối nhìn nhau.
Nghe nói vậy, Hồn Thạch quả thực rất không tầm thường. Trong lúc chiến đấu, Lâm Lôi cũng phát hiện công hiệu của Hắc Thạch nhưng tựa hồ không khoa trương như những gì Lôi Tư Tinh vừa nói.
"Mẫu thân ta có lẽ là do áy náy nên mới cấp cho ngươi một quả, nếu không làm sao ngươi có được". Lôi Tư Tinh cảm thán nói.
"Áy náy?" Lâm Lôi ngạc nhiên.
"Ặc ... "Lôi Tư Tinh lập tức bụm miệng, lấm lét đưa mắt nhìn quanh, lắc đầu nói "Đừng hỏi nữa, coi như ta chưa nói gì! Các ngươi đừng hỏi!"
Lâm Lôi, Bối Bối còn đang ngạc nhiên, Lôi Tư Tinh vội vàng lái sang chuyện khác: "Ha ha, các ngươi đã tới, cũng là lúc chúng ta ra ngoài báo thù rồi. Ba năm qua, lúc nào ta cũng muốn tới tìm gã Mông Đặc La tính sổ, nhưng chỉ với ta và Lôi Hồng thì chưa đủ, có đi cũng làm trò cười cho chúng thôi. Bây giờ các ngươi đã đến, thì chuyện lại khác".
"Ngươi có ý gì?" Bối Bối nhướng mày, "Tìm Mông Đặc La báo thù sao?"
"Đương nhiên!" Lôi Tư Tinh nói giọng phẫn nộ, "Suốt ba năm qua lúc nào ta cũng muốn làm vậy, bây giờ cơ hội đã tới, lẽ nào lại bỏ qua?"
"Đúng, đi giết bọn người Mông Đặc La". Ánh mắt Lôi Hồng phát lạnh, ẩn chứa đầy cừu hận.
Lâm Lôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Lôi Tư Tinh, chúng ta trước đây đã giao thủ với bọn họ, bọn chúng có tới tám người trong khi chúng ta chỉ có bốn người. Hơn nữa tên quạ đen Ô Mạn đã đấu với ta thực lực rất mạnh, ngay cả Bối Bối thi triển thiên phú thần thông cũng không làm gì được hắn, chúng ta báo thù thế nào được?"
"Đúng, gã Ô Mạn đó rất khó chơi". Bối Bối nói.
"Ha ha.." Lôi tư Tinh tự tin cười rộ, "Tám người thì tám người, sợ cái gì? Trong tám người bọn chúng, sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí ước chừng có hai tên, một là Ô Mạn, một là Hạ Tư Uy. Sáu người còn lại, mặc dù năm người có chủ thần khí nhưng không ai có linh hồn phòng ngự chủ thần khí! Lần trước chúng ta bị chúng chủ động công kích nên không kịp ứng phó, lần này phải chuẩn bị cho tốt. Bối Bối, ngươi thi triển thiên phú thần thông một lượt giải quyết hai tên, đợi năng lượng khôi phục lại tiếp tục đồ sát. Hừ, cho dù tám người cũng không khó giải quyết!"
"Nếu đấu với cả tám người sẽ không ít khó khăn". Lâm Lôi nhíu mày nói.
"Đáng tiếc, thiên phú thần thông không thể thi triển liên tục". Bối Bối bất đắc dĩ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Lôi khẽ gật đầu, thi triển thiên phú thần thông khác xa với linh hồn công kích. Linh hồn công kích chỉ cần tiêu hao linh hồn lực, cho dù tiêu hao gần như hết sạch vẫn có thể dựa vào linh hồn kim châu nhanh chóng khôi phục lại hoặc dựa vào chủ thần lực liên tiếp thi triển, không cần lo lắng linh hồn lực bị hết.
Nhưng thiên phú thần thông, ngoại trừ tiêu hao linh hồn lực còn tiêu hao thiên phú năng lượng.
Như Lâm Lôi thi triển Long Ngâm phải tiêu hao thiên phú thanh quang, dù tốc độ khôi phục của thanh quang cực nhanh nhưng cũng mất không ít thời gian! Bối Bối có thể liên tục thi triển hai lần Phệ Thần, nhưng muốn thi triển lần thứ ba phải đợi đến khi thiên phú năng lượng khôi phục đến một mức độ nhất định mới tiếp tục làm được.
"Trong tám người đó, ngay từ đầu phải giải quyết hai kẻ phiền phức nhất trước". Lôi Tư Tinh lập tức an bài, "Bối Bối, khi gặp bọn chúng ngươi lập tức giải quyết Lạp Na Toa, sau đó đến lượt Mông Đặc La. Sau khi hai siêu cấp cao thủ của bọn chúng đã chết, chỉ còn hai người có thể uy hiếp được chúng ta".
Đối phương mặc dù có tám người nhưng chân chính thực lực rất mạnh chỉ có bốn, bốn người còn lại nếu xét trong hàng ngũ thống lĩnh là tương đối yếu.
"Lâm Lôi, Bối Bối, hai người các ngươi mỏi mệt không? Cần nghỉ ngơi trước hay lập tức xuất phát?" Lôi Tư Tinh dò hỏi.
"Lập tức xuất phát đi". Lâm Lôi cười, hắn và Bối Bối chia tay với Thanh Hoả không lâu, lúc trước đã nghỉ ngơi một thời gian rất dài nên không chút mệt mỏi, ngược lại hắn rất chờ mong một hồi đại chiến này: "Nếu quả thực trận chiến này dễ dàng như đã bàn luận thì ta sẽ lấy được đủ thống lĩnh huy chương".
Khoảng cách so với kế hoạch của Lâm Lôi chỉ còn một chiếc huy chương.
"Tốt, chúng ta lập tức xuất phát". Lôi Tư Tinh hai mắt sáng rực, hừ nhẹ: "Mông Đặc La, ta đã để ngươi thoải mái đắc ý kiêu ngạo rồi! Ngươi làm sao ngờ được ta còn có Bối Bối làm vương bài".
Phương diện linh hồn của Mông Đặc La không kém bao nhiêu so với Lôi Tư Tinh, cho dù đại viên mãn muốn giết hắn cũng phải tốn khí lực, nhưng gặp phải thiên phú thần thông của Bối Bối thì không nghi ngờ gì chắc chắn phải chết.
"Đi". Lôi Hồng cũng muốn báo thù cho huynh đệ, lập tức cùng ba người Lâm Lôi rời khỏi động quật.
Lúc vừa xuất phát thì tràn đầy hưng phấn, nhưng ba ngày sau Lôi Tư Tinh đã tỏ vẻ chán nản.
Trên mặt đất hoang vu, cuồng phong không ngừng gào thét, bốn bống người sánh vai mà đi. Lôi Tư Tinh bất đắc dĩ nói: "Vốn ta cho rằng chiến trường vị diện không quá lớn, nhưng bây giờ mới phát hiện ra mình sai lầm. Muốn tìm được bọn Mông Đặc La quả thực khó khăn".
Chiến trường vị diện chu vi trăm ngàn dặm, mà lực hút so với Địa Ngục, Minh Giới còn mạnh hơn một bậc, nên cho dù là bọn Lâm Lôi muốn đi quãng đường đó cũng phải mất một hai ngày. Đó là tính về đường thẳng, nhưng muốn tìm người thì không thể cứ như vậy mà đi, cần phải vòng vèo từng chỗ một.
"Cho dù dùng chủ thần lực để tìm kiếm, thì mất đến mười năm thậm chí trăm năm cũng khó mà tìm được bọn chúng". Lâm Lôi lắc đầu nói.
Dựa vào chủ thần lực để hình thành thần thức tìm kiếm so với dùng thần lực bản thân phạm vi lớn hơn rất nhiều.
"À, còn một biện pháp nữa". Bối Bối nói thầm.
"Biện pháp gì?" Lôi tư Tinh hỏi, "Còn có biện pháp tìm được bọn Mông Đặc La sao?"
"Thực ra không nhất định là chúng ta phải tìm chúng, mà để bọn chúng tới tìm ta cũng được". Bối Bối cười rộ lên, "Ngươi muốn tìm Mông Đặc La báo thù, hắn cũng muốn tìm tới ngươi gây phiền toái! Lôi Tư Tinh, chỉ cần ngươi tạo ra mội hồi chiến đấu, gây động tĩnh càng lớn càng tốt, thậm chí còn sử dụng cả thiên phú thần thông khiến người ngoài ngàn dặm cũng biết kẻ đang động thủ là Lôi Tư Tinh, thì chỉ cần Mông Đặc La không ở quá xa nhất định sẽ chạy đến đối phó với ngươi".
Đôi mắt Lôi Tư Tinh lập tức sáng rực lên.
"Quả là đơn giản! Sao ta lại không nghĩ tới chứ". Lôi Tư Tinh cũng cười rộ lên, "Bây giờ ta sẽ để Mông Đặc La tự chui đầu vào rọ".
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.