Lâm Lôi, Tát Lạc Mông và những người khác cơ hồ trong nháy mắt, đã biến mất ở bên cạnh rồi xuất hiện bên cửa sổ. Bọn họ đều hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài. Giữa không trung hạo hạo đãng đãng chừng mấy trăm nhân đang đứng, cầm đầu là một người thân hình thon dài, tóc hoa bạch, thế nhưng khuôn mặt lại cực kỳ tuấn tú, thoạt nhìn chỉ như một người thanh niên, hắn còn đeo một thanh kiếm. "Đeo kiếm?" Lâm Lôi nghi hoặc. Trên địa ngục, rất ít cường giả mang theo binh khí bối ở trên người, phần lớn đều là thu vào không gian giới chỉ. "Nhiều thượng vị thần như vậy!" Tên thanh niên tuấn tú sắc mặt hơi đổi, làm thủ lĩnh một nhóm cướp khá nổi danh suốt phương viên trăm ngàn dặm, hắn cũng biết đội ngũ nào có thể cướp, đội ngũ nào không thể cướp được. "Đại nhân, chúng ta động hay không động thủ?" Một trung niên nhân phía sau thấp giọng hỏi. Thanh niên tuấn tú kia không chút do dự lập tức xoay người: "Động thủ? Đầu ngươi có bệnh sao, mọi người, lui!" Nhất thời mấy trăm tên cường đạo hướng phía dưới cực nhanh chạy trốn. Còn kim chúc tánh mạng không ảnh hưởng chút nào, tiếp tục đi tới. Bên trong kim chúc tánh mạng. Lâm Lôi bọn họ lại đi về chỗ ngồi cũ, Tát Lạc Mông khẽ cười nói: "Xem ra là ta quá khẩn trương rồi, đám cường đạo này so với ta tưởng tượng còn nhát gan hơn a. Người của chúng ta chưa từng đi ra ngoài, bọn họ đều sợ đến lập tức chạy thoát." Lâm Lôi cũng cười. Vừa rồi chính mình cũng thực sự lại càng hoảng sợ. Tát Lạc Mông vừa hô có thần thức điều tra thế nhưng chính mình phát hiện không được. Rõ ràng thần thức điều tra là một thượng vị thần. Đối với Lâm Lôi mà nói, thượng vị thần đủ để khiến cho hắn cảnh giác rồi. "Tát Lạc Mông tiên sinh." Địch Lỵ Á mở miệng cười nói. "Ngươi cũng không cần khẩn trương lo lắng, bất kể cường đạo cỡ nào lợi hại, chúng ta không phải còn có Lý Nhĩ Mông Tư đại nhân sao? Có hắn ở đây chuyện cũng không tới chúng ta quan tâm." Tát Lạc Mông đồng ý gật đầu. "Địch Lỵ Á, không thể nói như vậy." Lâm Lôi nói. "Ân?" Địch Lỵ Á nhìn về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi nhắc nhở: "Đám cường đạo này, cơ hồ đều là trung vị thần. Bình thường nếu có vài thượng vị thần trong nhóm cường đạo đồng thời số lượng trung vị thần dám chắc cũng rất nhiều." Địch Lỵ Á, Tát Lạc Mông đều gật đầu. Không thấy được đám cường đạo vừa rồi sao, thượng vị thần chỉ có một người, nhưng thủ hạ đã có mấy trăm. "Nếu bọn họ thực sự giết qua. Cường giả của địch nhân chúng ta không sợ vì có Lý Nhĩ Mông Tư bọn họ đỡ. Nhưng nếu địch nhân số lượng đông, nói không chừng chúng ta sẽ bị một đám trung vị thần tới giết." Lâm Lôi bất đắc dĩ nói "Dù sao, trung vị thần ác ma chúng ta cũng chỉ có gần một trăm người." Lúc này Địch Lỵ Á mới ý thức được điểm đó. Nếu chính thức gặp phải quần thể loạn chiến, Lý Nhĩ Mông Tư một người có thể đồng thời giết được mấy người? Cho dù có thể cứu Lâm Lôi bọn họ nhưng le nào hắn sẽ cứu. Không thân không quen, vì sao cứu? "Xem ra, chúng ta thực sự cần cẩn thận một chút." Địch Lỵ Á nói. "Lão Đại, các ngươi đang nói gì vậy?" Bối Bối cùng Ny Ti cùng đi tới. Lâm Lôi nhìn thấy Bối Bối, Ny Ti không khỏi nở nụ cười: "Bối Bối, ta phát hiện ngươi cùng Ny Ti lớn lên có chút giống nhau đấy." "Thực không?" Bối Bối vẻ mặt nghi hoặc nhưng chỉ chốc lát như chợt hiểu ra "A, ta hiểu rồi, lão đại, ngươi có phát hiện ra không, ngươi và Địch Lỵ Á cũng có chút giống nhau đấy." Lâm Lôi ngẩn ra không khỏi nhìn sang Địch Lỵ Á. Vợ chồng, tự nhiên sẽ có một chút giống nhau. "Cái này kêu là vợ chồng tương hảo a, cho nên, ta cùng Ny Ny cũng có chút giống nhau." Hai mắt Bối Bối nháy nháy, nhìn về phía Ny Ti bên cạnh "Ny Ny, ngươi nói có đúng không?" Ny Ti cũng chỉ hừ một tiếng nhưng trong mắt cũng có một tia hỉ ý. Lâm Lôi cùng Tát Lạc Mông nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười. Xem ra Bối Bối và Ny Ti thực sự có hy vọng cùng một chỗ rồi. Trong lữ trình của kim chúc tánh mạng, một đường đều rất yên lặng, Lâm Lôi bọn họ phần lớn thời gian dành cho tu luyện. Mặc dù Đế dực thành cách Lam phong thành gần bốn mươi ức lý nhưng đó cũng là đường thẳng tắp mà Lâm Lôi bọn họ đi tới cũng không phải thẳng tắp, bọn họ phải tránh ra một vài địa phương nguy hiểm. Đảo mắt lại đã bốn năm trôi qua. Trong phòng của Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á "Hô!" Lâm Lôi mở mắt. Địch Lỵ Á tựa hồ có cảm ứng, cũng mở mắt: "Lâm Lôi, sao lại đình chỉ tu luyện?" "Địch Lỵ Á, Phong nguyên tố pháp tắc về Tốc độ Áo nghĩa ta tu luyện tới bình cảnh rồi." Lâm Lôi vẻ mặt cổ quái nói. "Bình cảnh? Sao có thể?" Địch Lỵ Á chấn động. Nguồn truyện: Truyện FULL Trong khi tu luyện pháp tắc huyền ảo, bình thường chỉ khi tu luyện đến cuối cùng sắp đại thành, mới có thể lâm vào bình cảnh còn ở lúc trung kỳ tu luyện, tốc độ chỉ có nhanh hay chậm chứ không hề gặp phải bình cảnh. "Lâm Lôi, không phải lần trước ngươi từng nói, phỏng chừng còn muốn hai ba mươi năm thời gian, mới có thể dung hợp đại thành sao?" Địch Lỵ Á dò hỏi. "Địch Lỵ Á, bốn năm trước, ta đoán chính mình phải mất hai mươi năm đến bình cảnh, lại tốn hao mấy năm đột phá bình cảnh mới đại thành!" Lâm Lôi lắc đầu cười nói "Thế nhưng ta đoán sai rồi, pháp tắc huyền ảo này cũng không phải là ta tính được, càng sau này tu luyện sẽ càng khó khăn. Khoái, mạn cảnh giới, ta không phải tách ra tu luyện, mà là ấn chứng lẫn nhau cùng tu luyện." "Ngay từ đầu, quả thực hao phí thời gian càng ngày càng lâu, bất quá khi ta tu luyện tới hậu kỳ, độ thôi diễn ấn chứng lẫn nhau tự nhiên đột phá tốc độ ngược lại càng lúc càng nhanh. Khoái mạn tựa như hai phương hướng khác nhau của con đường, ngay từ đầu đã trái ngược nhau, khoảng cách lẫn nhau càng ngày càng xa, nhưng khi đạt tới khoảng cách xa nhất lại bắt đầu xích lại gần, không ngừng ấn chứng ta đã khiến cho hai pháp tắc càng ngày càng tới gần, bây giờ đã tới thời khắc dung hợp cuối cùng rồi." Lâm Lôi lắc đầu thốt "Chỉ là, bình cảnh khiến ta tu luyện bị dừng." Địch Lỵ Á cảm thấy vẫn mơ hồ. Là phong hệ trung vị thần, hôm nay Địch Lỵ Á cũng hiểu được Khoái, mạn hai đại huyền ảo. Thế nhưng Địch Lỵ Á lại không cách nào đưa chúng dung hợp, cũng không hiểu nổi ... khoái mạn nhìn như hai huyền ảo trái ngược sao có thể dung hợp lại? "Đi, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi." Lâm Lôi cũng không bó buộc bản thân, gặp phải bình cảnh hắn cũng buông lỏng tâm tình, sau đó tái tu luyện không muộn. "Lại có thần thức?" Lâm Lôi đột nhiên nhướng mày. Vừa rồi, một đạo trung vị thần thần thức xẹt qua kim chúc tánh mạng. Địch Lỵ Á cười nói: "Đi trên đường, thần thức điều tra chúng ta rất nhiều, ngay cả trung vị thần cũng dám dụng thần thức điều tra, phỏng chừng, nếu phát hiện chúng ta ít người thực lực kém thì đã tới giết chóc cướp bóc rồi." "Đừng động." Lâm Lôi đối với cường đạo cũng không phiền. Tất cả mọi người trong kim chúc tánh mạng đối với cường đạo phát ra thần thức điều tra đã coi là bình thường. Bọn họ cũng không thèm để ý tới, dù sao bọn họ cũng biết ... bọn họ nếu ra ngoài đuổi theo giết, sợ rằng cũng đuổi không kịp đám cường đạo kia. Hôm nay, lại có một thượng vị thần dùng thần thức xẹt qua kim chúc tánh mạng. Thế nhưng đám ác ma trong kim chúc tánh mạng tu luyện vẫn tu luyện, uống rượu vẫn uống rượu, không để ý chút nào. "Mọi người, lui!" Một gã thanh niên tóc ngắn mang theo gần trăm thủ hạ chạy trốn xuống một thâm cốc phía dưới. "Hô!" kim chúc tánh mạng không hề giảm tốc đã biến mất tại phía chân trời. Mà ở trong thâm cốc nọ. Cốt cốt ... "Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục ta cũng đợi được rồi." Gã thanh niên tóc ngắn đứng ở bên cạnh hồ nước, phía sau hắn có một hắc bào tráng hán đang cung kính đứng. "Hắc Đức!" Gã thanh niên tóc ngắn âm thanh lạnh lùng nói. "Đại nhân." Hắc bào tráng hán kia liền khom người. "Ngươi lập tức thông tri Y Ni Qua thiếu gia, nói cho hắn biết chúng ta đã phát hiện đội ngũ của hai lão già kia. Chỉ cần thiếu gia biết kim chúc tánh mạng kia đi qua chúng ta thì đại khái có thể phán đoán được kế tiếp nó sẽ bay qua khu vực nào." "Rõ, đại nhân." Hắc bào tráng hán khẽ gật đầu. Cách gã thanh niên tóc ngắn về phương đông hơn ức dặm, trong một tửu điếm của Lan xích thành đang hoàn toàn bị mấy trăm người bao hết. Trong tửu điếm có cả một đình viện, một thanh niên có mái tóc dài màu đỏ máu yêu dị đang ngồi ở trên ghế, trong tay còn cầm một bộ sách dầy. Chợt người hầu bên cạnh hắn cung kính nói: "Thiếu gia, Hắc Đức ở bên ngoài cầu kiến." "Hắc Đức?" Người thanh niên tóc đỏ nhướng mày "Hắc Đức là ai?" "Một nhân viên truyền tin." Truyền tin ở địa ngục bình thường đều là trực tiếp dụng thần phân thân của mình để cho bọn họ phân ra ở hai nơi. Ví dụ, một phân thân đang ở Diệp mộ phủ, còn một ở Hồng dương phủ. Mặc dù cách xa nhau hơn mười ức lý, nhưng hai cái phân thân đều là cùng một người. Để một phân thân biết tin tức thì dù hơn mười ức dặm cũng sẽ liên lạc được. Đây là phương pháp đưa tin thường dụng tại địa ngục. "Rốt cục tìm được hai lão già này rồi?" Gã thanh niên nhất thời mừng rỡ "Mau để hắn tiến đến." "Rõ." Nam tử tên Hắc Đức giống hệt hắc bào tráng hán bước vào đình viện liền lập tức cung kính quỳ xuống: "Y Ni Qua thiếu gia, Mạt Cát Đặc đại nhân sai ta báo với thiếu gia, hai lão già kia vừa mới thông qua chỗ của Mạt Cát Đặc đại nhân." "Nga?" Y Ni Qua nhất thời mừng rỡ, lập tức lộn tay lấy ra một bộ cự hình bản đồ đặt lên bàn. "Đi qua Mạt Cát Đặc? Xem ra, đội ngũ của hai lão già này sẽ đi qua Ni Tư Loan sơn mạch, bọn họ nếu lựa chọn đường này ... vậy ..." Y Ni Qua nhìn bản đồ, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười. "Ta khổ công bày võng như vậy rốt cục cũng phát hiện hai lão già này rồi." Y Ni Qua khẽ gật đầu: "Cũng không biết thực lực ác ma hai lão mời thế nào, ân, thử một phen trước xem." "Ngươi lập tức đưa tin, nói cho Duy Áo Nạp để hắn chuẩn bị nhân mã, lập tức tới chung quanh khu vực Bố Luân Hà. Hai lão già này, nhất định phải trải qua khu vực đó." Y Ni Qua lập tức phân phó tên gia nhân bên cạnh. "Rõ, thiếu gia." Gã gia nhân lập tức lui ra. Lúc này trong đình viện chỉ còn lại có một mình Y Ni Qua. Y Ni Qua hơi nheo lại con mắt, lẩm bẩm nói: "Hai lão già này, mang theo tất cả tài phú gia tộc chủ nhân bọn họ, chạy đến Tử kinh đại lục dám chắc mưu đồ không nhỏ." Nhưng Y Ni Qua chỉ cười lạnh một tiếng "Bất kể chúng mưu đồ cái gì, chỉ cần lấy được số tài phú mà hai lão mang theo là kiếm đủ." Y Ni Qua trên mặt tràn đầy tươi cười. "Tài phú của Bác Y gia tộc, tới cùng có bao nhiêu đây?" Y Ni Qua trong mắt tràn đầy ước mơ. "Y Ni Qua." Đột nhiên một đạo thanh âm già nua vang lên từ một lão nhân mặc thanh bào vừa đi vào đình viện. "A, sư phụ." Y Ni Qua liền nói. Thanh bào lão giả đã lắc đầu nói: "Y Ni Qua, ngươi lần này mang nhiều nhân mã như vậy lại đây, tốn hao nhiều tiền tài như vậy cuối cùng nếu không thể, vậy ..." "Sư phụ." Y Ni Qua thấp giọng nói "Người yên tâm, nếu thất bại, cùng lắm là hết chỗ tài phú của ta thôi. Nhưng nếu thành công ... sư phụ, Bác Y gia tộc xong đời, mà hai lão già kia chính là mang theo tất cả tài phú chạy thoát a." "Tài phú mà Bác Y gia tộc vô số năm tích luy a." Y Ni Qua ngẫm lại, người đã run lên. Nhưng thanh bào lão giả lại cau mày nói: "Thiếu gia, ngươi ngẫm lại, bọn họ mang theo tài phú kinh người như thế, tại sao không ẩn dật đi, ngược lại còn mời lắm ác ma hộ tống như vậy, thoạt nhìn, dường như còn muốn quay lại Bích phù đại lục a." Y Ni Qua nhướng mày: "Chuyện này, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái." "Nếu là ta, ta đã sớm bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi." Y Ni Qua cười nói "Thế nhưng, sư phụ, bất kể thế nào, bây giờ ta đã phát hiện tung tích bọn họ. Chỉ cần chúng ta giết hai lão già kia, đoạt được không gian giới chỉ ..." "Hy vọng, có thể thành công đi." Thanh bào lão giả nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]