Ta nhờ ngươi một việc? Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Hi Tắc: "Hi Tắc đại nhân xin cứ nói!" Hi Tắc dù sao cũng là Quân Đao nguyên lão, một đại nhân vật của một trong tứ đại sát thủ tổ chức, chuyện thế tục chuyện để cho Quân đao tổ chức đi làm là được. Chuyện cần nhờ mình giúp khẳng định sẽ không phải là việc nhỏ. "Lâm Lôi, cách đây không lâu, Áo Bố Lai Ân cùng Khải Sắt Lâm hai tên tham lam không phải nói với ngươi chuyện muốn thống nhất đại lục phân thiên hạ chứ?" Hi Tắc nói. "Quả là có chuyện như vậy." Lâm Lôi gật đầu. Hi Tắc gật đầu nói: "Có phân thiên hạ hay không theo ta không quan hệ nhưng ngươi cũng biết đó, ta cùng La Toa Lỵ có một chút đặc thù quan hệ." Hi Tắc cười cười "Ta rất hiểu tính tình La Toa Lỵ, nàng vẫn đứng ở Băng tuyết nữ thần điện vì rất coi trọng nó." Lâm Lôi gật đầu. La Toa Lỵ tu luyện mấy ngàn năm rồi mà vẫn đứng ở thần điện như trước từ đó có thể thấy được sự coi trọng của nàng với Băng tuyết nữ thần điện. Như trong Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình có mấy ai tu luyện vài ngàn năm rồi còn đứng ở giáo đình? Dù sao đới với cường giả đã tu luyện mấy ngàn năm mà nói, mục tiêu của bọn họ là thành thần! Đi trên đường thành thần sao còn muốn tín ngưỡng thần linh khác cơ chứ? Thần, là để cho người khác tín ngưỡng. La Toa Lỵ tiếp tục đứng ở Băng tuyết nữ thần điện, tự nhiên không phải vì tín ngưỡng Băng tuyết nữ thần, mà là vì có cảm tình với Băng tuyết nữ thần điện. "Áo Bố Lai Ân ngày đó cũng nói, muốn cho bắc vực mười tám công quốc quy Áo Bố Lai Ân đế quốc." Hi Tắc lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Nhưng thực ra quy hắn cũng không có gì, chỉ là ngươi cũng biết đó, Áo Bố Lai Ân đế quốc bên trong sớm có quy định, chỉ có thể tín phụng Vũ thần Áo Bố Lai Ân, các tông giáo khác nhất luật không được tồn tại." Lâm Lôi gật đầu. Ngay cả Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình tại Áo Bố Lai Ân đế quốc đều chỉ có thể bố trí một vài trạm tình báo chứ không dám đại tứ tuyên dương. "Bắc vực mười tám công quốc một khi bị chinh phục, với chính sách cứng rắn của Vũ thần Áo Bố Lai Ân khẳng định, sẽ không để cho Băng tuyết nữ thần điện tiếp tục tồn tại." Hi Tắc cau mày nói: "Ta lo rằng La Toa Lỵ sẽ không suy nghĩ mà đấu cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc mất." Lâm Lôi đã hiểu mối lo của Hi Tắc. "Hi Tắc đại nhân, điểm ấy ngươi lo lắng cái gì, chỉ cần có ngươi, ta tin rằng Vũ thần sẽ không quá phận." Lâm Lôi cười nói. Hi Tắc gật đầu: "Đúng, ta sống thì vẫn như thế này, nhưng nếu ... lần này ta chết trong Chúng thần mộ địa thì sao? Vũ thần kia còn có thể khách khí đối đãi với Băng tuyết nữ thần điện sao?" Trên mặt Hi Tắc hiện rõ một tia phiền não. "Này ..." Lâm Lôi trầm ngâm chỉ chốc lát "Hi Tắc đại nhân, sao ngươi không tin tưởng như vậy chứ?" "Không phải." Hi Tắc lắc đầu nói: "Lâm Lôi, ngươi không biết, mặc dù bốn người chúng ta đều là hạ vị thần, nhưng chênh lệch lẫn nhau cũng rất lớn. Giống như thánh vực, ngươi nói xem, ngươi cùng một người mới nhập thánh vực so sánh thì thế nào?" Mới nhập thánh vực? Ngay cả trăm vạn vực sâu đao ma trước mặt Lâm Lôi đều cũng để mặc cho bị chém giết, chênh lệch này giống như trời với đất. "Cùng là hạ vị thần nhưng với thực lực của ta chỉ là người yếu nhất, như Đế Lâm, hắn đã là hạ vị thần đỉnh, nghe nói sắp đột phá đến trung vị thần." Hi Tắc lắc đầu nói. Hi Tắc, dù sao là mới vào thần vực. Những người khác, tỷ như Vũ thần đã thành thần hơn năm ngàn năm trước rồi, mà Đại tế ti cũng thành thần từ ngàn năm trước. Về phần Đế Lâm càng thành thần sớm hơn nữa. "Tại chúng thần mộ địa muốn nói người nào có thể dễ chết nhất, kỳ thực, chính là ta." Hi Tắc nói. "Hi Tắc đại nhân vậy sao ngươi còn tới chúng thần mộ địa?" Lâm Lôi hỏi lại. "Một là không thể không đi. Hai là ..." Mắt Hi Tắc cũng sáng đứng lên "Cuộc sống đã an dật quá lâu rồi, cũng sẽ trở thành nhàm chán. Ta cũng muốn cảm thụ một chút kích thích sinh tử, năm đó ta và A Mạn Đạt đều cùng hành tẩu bên bờ sinh tử. Kể cả kiếp sống ám sát kia cũng thực sự rất kinh tâm động phách, cũng khiến người ta hoài luyến." Hi Tắc, vẫn giữ trái tim của một chiến sĩ. Lâm Lôi trong lòng cũng biết rõ. Những chiến sĩ cường giả như bọn hắn không thể nào vĩnh viễn đắm chìm trong an dật. Điều bọn họ cần là chiến đấu, là nhiệt huyết, là đột phá, là bước trên từng đỉnh cao một! "Lâm Lôi, chuyện của La Toa Lỵ ngươi nguyện ý giúp ta?" Hi Tắc lập tức nói. "Đương nhiên nguyện ý, Hi Tắc đại nhân, ngươi nói ta sẽ từ chối sao?" Lâm Lôi chế nhạo cười nói. "Tiểu tử ngươi này." Hi Tắc cũng nở nụ cười. Trong mười năm tới Lâm Lôi cũng sẽ thành thần, quan trọng nhất chính là ... Lâm Lôi cùng Bối Bối có mối quan hệ với Bối Lỗ Đặc, đó mới là nguyên nhân chính vì sao hôm nay Hi Tắc lại nhờ Lâm Lôi giúp, chỉ cần Lâm Lôi xen vào thì cho dù Vũ thần từ chúng thần mộ địa trở về, cũng sẽ không đối phó với La Toa Lỵ. "Lâm Lôi, Áo Bố Lai Ân, Khải Sắt Lâm!" Một giọng nói già nua đột nhiên vang vọng trong óc Lâm Lôi, không chỉ Lâm Lôi dù là Vũ thần ở tại Vũ thần sơn hoặc là Đại tế ti ở Ngọc Lan đế quốc trong đầu đều cũng xuất hiện thanh âm đó. Lâm Lôi sắc mặt biến đổi. Bối Lỗ Đặc đại nhân! "Ta biết các ngươi muốn phát động chiến tranh trên đại lục, bất kể chỗ nào trên Ngọc Lan đại lục thành dạng gì, ta cũng sẽ không quản nhưng có hai điểm các ngươi phải ghi nhớ. Thứ nhất, các ngươi không được phá hư sự bình yên của Hắc ám chi sâm, điểm thứ hai, quân đội của các ngươi tuyệt đối không cho phép tiến vào Bắc vực mười tám công quốc, không được tùy ý giết chóc tại Bắc vực mười tám công quốc. Hiểu chưa?" "Rõ, Bối Lỗ Đặc đại nhân." Vũ thần, Đại tế ti, Lâm Lôi, ba người cơ hồ cùng trả lời trong đầu. Bối Lỗ Đặc ra lệnh, ai dám cãi? Sau khi truyền lệnh Bối Lỗ Đặc đại nhân liền thu hồi thần thức. "Quả là đáng sợ, thần thức trong nháy mắt bao trùm gần nửa Ngọc Lan đại lục." Lâm Lôi than thở không ngớt "Thực lực của Bối Lỗ Đặc đại nhân thực sự quá mạnh mẽ hơn xa Vũ thần bọn họ." "Làm sao vậy, Lâm Lôi?" Hi Tắc thấy Lâm Lôi thất thần, không khỏi nghi hoặc. Lâm Lôi quay sang nhìn Hi Tắc, trong lòng biết rằng, vừa rồi Bối Lỗ Đặc đại nhân chỉ là thần thức truyền lệnh cho Lâm Lôi, Vũ thần, Đại tế ti ba người thôi còn các cường giả khác đều không hề biết. "Hi Tắc đại nhân, ngươi không phải lo lắng cho La Toa Lỵ sao?" Lâm Lôi cười nói. Hi Tắc gật đầu, nghi hoặc nhìn Lâm Lôi. "Bây giờ không cần lo lắng nữa." Lâm Lôi nói. Hi Tắc có chút mơ hồ: "Chuyện gì xảy ra?" "Vừa rồi Bối Lỗ Đặc đại nhân đã truyền lệnh cho ta, Vũ thần cùng Đại tế ti, ở Bắc vực mười tám công quốc không cho phép quân đội xâm nhập. Cũng không cho phép ở nơi đó tùy ý giết chóc." Lâm Lôi cười cười nhìn Hi Tắc, "Hi Tắc đại nhân, ngươi yên tâm rồi chứ." Hi Tắc thở dài một hơi, cũng cười. "Thế nhưng ta không hiểu, Bối Lỗ Đặc đại nhân tại sao làm vậy? Chẳng lẽ hắn lo lắng cho ta, Ta còn không có bản lĩnh đó a." Hi Tắc rất khó hiểu. "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ, dù sao đây là chuyện tốt, không phải sao?" Lâm Lôi cười nói. Hi Tắc cũng nở nụ cười, "Đúng, là chuyện tốt. Ân, Lâm Lôi, ta cũng không quấy rầy nữa." Nói rồi thân ảnh Hi Tắc liền biến mất khỏi thư phòng, với thực lực của Lâm Lôi cũng chỉ là miễn cưỡng nhận thấy được một cái bóng mơ hồ biến mất thôi. "Hóa ảnh thuật luyện đến cái bóng cơ hồ nhìn không thấy, thực sự là đáng sợ." Lâm Lôi thầm than thở trong lòng. Một đêm, nhất định không phải một đêm tầm thường. Khi Hi Tắc vừa mới đi thì chỉ trong chốc lát, lại có một người xuất hiện trong thư phòng của Lâm Lôi, người sau vừa đến Lâm Lôi cũng không phát hiện chút nào chỉ tiếp tục đọc sách, chỉ đến khi đổi sách thì mới phát hiện có người tới. Lâm Lôi nhất thời sợ đến giật nảy mình. "Bối Lỗ Đặc đại nhân." Lâm Lôi lập tức đứng dậy. Người kia vẫn mặc bộ trường bào màu đen, râu tóc đen nhánh, trên mặt cũng có vẻ tươi cười, chính là vương giả trên Ngọc Lan đại lục - Bối Lỗ Đặc. Bối Lỗ Đặc cười nói: "Lâm Lôi, chờ một chút, đợi Bối Bối tới, chúng ta cùng nói." "Bối Bối?" Lâm Lôi đáy lòng có chút nghi hoặc. "Sưu!" Chỉ vài giây sau, một đạo bóng đen đã từ bên ngoài chạy đến, Bối Bối trực tiếp nhảy lên trên người Bối Lỗ Đặc: "Bối Lỗ Đặc gia gia, sao ngươi lại tới đây?" Bối Lỗ Đặc vừa nhìn thấy Bối Bối liền cười đến híp cả mắt lại. Có tánh mạng vô cùng nhưng trong tất cả con cháu của Bối Lỗ Đặc cũng chỉ có Bối Bối mới là Phệ Thần Thử. Có thể nói ... Bối Bối cũng chính là giống nòi duy nhất của Bối Lỗ Đặc. "Ta hôm nay tới là muốn mang Bối Bối về Hắc ám chi sâm." Bối Lỗ Đặc mở miệng nói đồng thời còn hiền lành nhìn Bối Bối. "Về Hắc ám chi sâm? Tại sao phải tới chỗ đó a, ta ở đây rất tốt." Bối Bối phản đối. Lâm Lôi biết Bối Lỗ Đặc tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, đoan chắc phải có nguyên nhân đặc thù gì đó. "Bối Lỗ Đặc đại nhân, không biết ngươi làm như vậy là vì?" Lâm Lôi nhìn Bối Lỗ Đặc. Bối Lỗ Đặc âu yếm sờ sờ đầu Bối Bối: "Bối Bối là thần cấp ma thú Phệ Thần Thử, khi tới giai đoạn cuối cùng của phát triển kỳ rất nhanh sẽ tới trưởng thành kỳ. Khi ở trưởng thành kỳ, Bối Bối hắn tự nhiên sẽ đạt tới thần cấp mà ở giai đoạn này phi thường trọng yếu." "Ta sẽ thành thần?" Bối Bối kinh ngạc nói. "Phỏng chừng còn vài chục năm nữa thôi, vài chục năm tới cũng là những năm quan trọng nhất của ngươi đó." Bối Lỗ Đặc trịnh trọng nói. Lâm Lôi đã rõ Bối Lỗ Đặc bản thể là Phệ Thần Thử, qua mấy vị diện cũng chỉ có Bối Lỗ Đặc đại nhân hiểu rõ về Phệ thần thử nhất. Trong lòng Lâm Lôi cũng rất quan tâm đến Bối Bối, cũng hy vọng Bối Bối phát triển tốt, sau này mới có thể có thực lực càng mạnh: "Bối Bối, ngươi nên đi Hắc ám chi sâm đi. Dù sao sau này ta cũng phải bế quan tu luyện, có lẽ cũng phải hơn mười năm." Bối Bối trầm ngâm chỉ chốc lát, rồi sau đó nhìn Lâm Lôi một hồi, cuối cùng mới gật đầu: "Được, thế nhưng lão đại, nếu ngươi có thời gian phải linh hồn trao đổi với ta ạ." "Được." Lâm Lôi cười nói. Bối Lỗ Đặc trên mặt cũng nở nụ cười, hắn đối với biểu hiện của Lâm Lôi rất hài lòng. "Lâm Lôi, ta có một việc phải nhắc nhở ngươi." Bối Lỗ Đặc nói. Lâm Lôi trong lòng căng thẳng, lập tức cung kính nói: "Bối Lỗ Đặc đại nhân xin mời nói." Bối Lỗ Đặc gật đầu nói: "Ta biết, các ngươi đang chuẩn bị công kích các đế quốc khác thống nhất Ngọc Lan đại lục. Nếu chuyện này làm từ mười năm trước, hoặc mấy trăm năm trước cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ ..." Bối Lỗ Đặc lắc đầu. Lâm Lôi không khỏi cả kinh, Bối Lỗ Đặc nói, tuyệt sẽ không phải chuyện thường. Theo kế hoạch bọn Vũ thần thương lượng, thoạt nhìn hẳn sẽ không có vấn đề gì a. Tiêu diệt thánh vực phía đối phương, sau đó xuất động đại quân, thánh vực cùng uy hiếp, khi cần sẽ thi triển hủy diệt ma pháp để chấn nhiếp. Mười chắc đến chín phần. Nguồn: truyentop.net "Bối Lỗ Đặc đại nhân, ý của người là?" Lâm Lôi nhìn Bối Lỗ Đặc. Bối Lỗ Đặc nhìn Lâm Lôi một cái: "Lần này chiến tranh cũng không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, nó còn có một dã tâm lớn khác. Được rồi, lời ta cũng chỉ có thế, ta đi đây." "Lão Đại." Bối Bối cũng cùng Lâm Lôi cáo biệt. Ôm Bối Bối rồi thân ảnh Bối Lỗ Đặc liền biến mất khỏi thư phòng, tốc độ cực nhanh, Lâm Lôi căn bản phát hiện không được, rõ ràng Bối Lỗ Đặc cao minh hơn Hi Tắc kia nhiều. "Bối Lỗ Đặc đại nhân đột nhiên nhắc nhở ta cái này?" Ngồi ở trong thư phòng, Lâm Lôi cau mày trầm tư "Chiến tranh, cũng không phải đơn giản như ta tưởng tượng? Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Còn nói có dã tâm lớn?" Lâm Lôi đột nhiên trong lòng vừa động. "Bối Lỗ Đặc đại nhân, vừa rồi còn ra lệnh, không cho phép công kích Bắc vực mười tám công quốc." Xâu chuỗi những sự kiện đó lại Lâm Lôi chợt cảm thấy một cỗ áp lực. "Chiến tranh lần này có lẽ nên cẩn thận, chậm rãi mà làm." Đáy lòng Lâm Lôi đã quyết định chủ ý, chỉ còn đợi sáng mai sẽ đi tìm Tây Ni, hảo hảo nhắc nhở Tây Ni một phen. Mà ngay tối nay. Ma thú sơn mạch, ở sâu trong Vân Vụ cốc. Nơi này cũng chính là ổ của Cức bối thiết giáp long mà năm đó Lâm Lôi đã may mắn uống được máu nó còn chiếm được long tinh, cuối cùng dẫn động Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong cơ thể, có thể tiến hành Long huyết chiến sĩ biến thân. Ở chỗ này ... Lâm Lôi đã nhổ Tử huyết nhuyễn kiếm khiến Đế Lâm cùng ba đầu Lục mục kim nghê trốn thoát. Vẫn ở đó. "Xuy xuy ~" không gian chợt xuất hiện gợn sóng như mặt nước, chợt độ chấn động càng lúc càng lớn, rồi sau đó trực tiếp xuất hiện một vết nứt lớn. "Xoát!" "Xoát!" "Xoát!" ... Liên tiếp tám thân ảnh đồng thời từ trong đó vọt ra, tám thân ảnh này có người có bộ dáng của nhân loại, cũng có tên đầu mọc sừng nhọn, còn có kẻ toàn thân bao trùm trong trường bào. Tám thân ảnh kia vừa chật vật trốn thoát nhưng tất cả đều vui mừng lẫn sợ hãi như điên. "A, khí tức của nguyên tố, thực là thoải mái a." Một tráng hán đầu có sừng trâu kích động đến toàn thân phát run. "Đã trở về, rốt cục ta đã trở về rồi!" Có một người quỳ trên mặt đất, kích động lớn tiếng khóc: "Ta rốt cục còn sống từ địa phương quỷ quái kia trở về, hơi thở của đất, quả là mê người a." Tám thân ảnh đều kích động không ngừng. "Các vị, chúng ta đều từ Qua Ba Đạt vị diện ngục giam trốn ra được, chúng ta bây giờ ... chia tay thôi chứ." Một người có lổ tai nhọn cùng mái tóc màu xanh biếc vừa cười vừa nói. "Ha ha, kinh hãi run sợ mấy ngàn năm, cũng nên hảo hảo hưởng thụ." Chỉ thấy tám thân ảnh trong nháy mắt liền bay lên tự tuyển định phương hướng ly khai khỏi nơi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]